Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 031

Chương 031: DI CHỨNG CỦA CHẤN THƯƠNG SỌ NÃO

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bệnh bị mở ra lần nữa, người đàn ông mới vừa rồi vội vã đi ra đã trở lại. Sau lưng anh còn đi theo một người đàn ông mặc áo blue trắng. Nếu như nơi này là bệnh viện, vậy người mặc áo blue trắng phải là bác sĩ.

Mộ Hạ dùng ánh mắt xa lạ nhìn vị bác sĩ này, mà người ta chuyên nghiệp đến bên người cô bật đèn điện chiếu hai mắt của cô một cái, tiếp theo nhấn mấy cái trên đầu cô, không ngừng hỏi cô: “Nơi này đau không? Chỗ đó đau không?”

Mộ Hạ trả lời thành thật: “Không có, không đau.”

Nhấn mấy cái trên đầu Mộ Hạ, vẻ mặt Nam Phong phức tạp thu tay về. Trữ Mặc Phạm ở một bên nóng nảy hỏi: “Như thế nào? Có phải rất nghiêm trọng hay không?”

Liếc mắt nhìn bạn thân nóng nảy, Nam Phong có chút nghi ngờ nói: “Không có, giống như kiểm tra trước đó, chỉ bị thương ngoài da thêm chấn thương nhẹ, sẽ không có hậu quả quá lớn.”

“Làm sao có thể!” Trữ Mặc Phạm dùng giọng nói không hề tin tưởng, “Cậu kiểm tra thêm một chút cho tôi!” Nếu không nghiêm trọng, vậy lúc nảy cô có chuyện gì? Tại sao phải hỏi anh là ai ? !

Liếc bạn tốt một cái, Nam Phong cũng không biết anh căn cứ vào đâu mà hỏi câu này! Người ta rõ ràng thật tốt, không nên nói cô bị thương nghiêm trọng, rốt cuộc anh là bác sĩ, hay cậu ta chứ!

Nhưng Trữ Mặc Phạm vẫn chưa tin lời của anh, nhìn Mộ Hạ lần nữa, ánh mắt xinh đẹp của cô đang chớp, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

“Mộ tiểu thư, cô biết người này không?” Vì xác định lần nữa, Nam Phong chỉ vào Trữ Mặc Phạm hỏi Mộ Hạ.

Nhìn Nam Phong một chút, tầm mắt Mộ Hạ hết sức chăm chú đặt ở trên người Trữ Mặc Phạm, đưa mắt nhìn ba giây, sau đó rất nghiêm túc lắc đầu: “Không biết.” Cô không biết người này, hoàn toàn là gặp mặt lần đầu tiên!

Trữ Mặc Phạm trợn to hai mắt, sau đó quay đầu dùng ánh mắt chất vấn nhìn Nam Phong chằm chằm.

Nam Phong cũng có chút kỳ quái nhíu mày, suy nghĩ một chút lại nói: “Có thể mới vừa tỉnh lại, ý thức còn chưa có rõ ràng.” Tình huống như thế cũng có.

Mộ Hạ vẫn rất mờ mịt, căn bản không biết gì bọn họ đang nói cái gì.

“Cốc cốc!” Cửa phòng bệnh lại bị người gõ, sau đó Đằng Uy đẩy cửa đi vào nói: “Mộ tiểu thư tỉnh chưa ?” Trước khi đi làm anh vội vàng đến xem tình hình của Mộ Hạ một chút.

Nhìn thấy anh, Mộ Hạ không khỏi kinh ngạc, đặc biệt giật mình gọi anh: “Đằng. . . . . . Đằng tổng?” Giọng nói của cô không thể quá chắc chắn, nhưng lại tin tưởng mình không có nhận lầm người, người này nhất định là Đằng Uy đã gặp lần trước! Mặc dù hiện tại anh mặc đơn giản hơn so với buổi tiệc tối lần trước, chỉ áo len hở cổ vàng nhạt, thêm quần thường màu xám tro, nhưng khuôn mặt mang theo nụ cười tà tứ chắc không sai!

“A. . . . . . Cô…cô tỉnh rồi, Mộ tiểu thư!” Không ngờ Mộ Hạ nhìn thấy mình phản ứng lớn như vậy, Đằng Uy vội vàng nhìn cô lộ ra nụ cười.

Mộ Hạ nhìn anh hết sức chăm chú, giống như có chút kích động, sau đó cũng có chút nghi ngờ, tại sao Đằng Uy đến nơi này? Nhưng anh là Phó tổng của Mại Kỳ, làm sao đến thăm tiểu nhân vật như cô? Chỉ là mặc kệ như thế nào, có thể thấy đến anh thật sự quá tốt! Bởi vì không phải cô có chuyện đang muốn nói với anh sao!

“Anh, Đằng tổng, tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?” Giọng nói có chút khẩn trương, Mộ Hạ chống người muốn ngồi dậy.

“A, tốt, cô đừng miễn cưỡng, nằm xuống nói đi!” Nhìn dáng vẻ cô miễn cưỡng, Đằng Uy vội vàng tiến lên đè cô xuống, sau đó có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn Trữ Mặc Phạm và Nam Phong, hỏi tiếp: “Cô muốn nói chuyện gì với tôi?” Trong lòng đã đánh trống, chẳng lẽ cô muốn kiện Trữ Mặc Phạm gây tổn thương, cho nên muốn tìm anh nói?

Nằm xuống lần nữa, không ngờ Đằng Uy quan tâm cô như vậy, hơn nữa người cũng dịu dàng, Mộ Hạ có chút lo lắng hơn. Nhưng vẫn mang áy náy mở miệng nói: “Đằng tổng, tôi nghe nói tôi đã đắc tội với anh sao? Cho nên lịch trình của Tinh Tinh và Nghiêm Tư mới. . . . . .”

Mộ Hạ hỏi chuyện ngoài dự liệu, để cho anh không khỏi sững sốt.

Mộ Hạ sợ anh không vui khi nhắc tới chuyện này, vội vàng níu tay anh liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi Đằng tổng, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, xin anh không cần vì chuyện liên quan đến tôi mà đổi đi. . . . . . Tối thiểu, đừng đổi vai diễn viên nam chính của Nghiêm Tư trong bộ phim này ! Tôi đắc tội với anh nhưng không có liên quan đến anh ấy!”

“Chuyện này. . . . . .” Lời nói của Mộ Hạ khiến Đằng Uy nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nghiêng đầu nhìn về phía tên thủ phạm chân chính gây ra chuyện này, Trữ Mặc Phạm nhìn chằm chằm Mộ Hạ, căn bản không chú ý ánh mắt của Đằng Uy.

“Đằng tổng, anh làm ơn, có thể không?” Vội vàng ngưng mắt nhìn Đằng Uy, nếu như Nghiêm Tư bởi vì cô mà gặp nạn, cô nhất định sẽ tự trách thật lâu!

“Chuyện này. . . . . .” Đằng Uy vẫn không rõ tình hình, không hiểu tại sao Mộ Hạ cho rằng dừng quay phim Nghiêm Tư là sắp xếp của anh? Lúc này, có một tiếng gầm nhẹ rốt cuộc bộc phát: “Mộ Hạ!”

Mộ Hạ và Đằng Uy cũng bị tiếng rống này làm kinh sợ nhảy dựng, ngay cả Nam Phong cũng lộ ra vẻ mặt bất mãn. Nhưng Trữ Mặc Phạm vẫn không có chú ý người bên cạnh chăm chú nhìn cô, thật giống như muốn nhìn thấu cả người cô.

Dường như Nam Phong đã nhận ra điều gì, nắm cánh tay Trữ Mặc Phạm kéo anh đi ra ngoài cửa: “Cậu đi ra ngoài với tôi trước!”

Trữ Mặc Phạm bị mạnh mẽ kéo đi ra ngoài, nhưng tầm mắt vẫn đặt ở trên người Mộ Hạ. Mộ Hạ bị anh nhìn sợ hãi, không tự chủ kéo chăn đắp trên người. Đằng Uy cũng nhận thấy cô bị giật mình, vội quay đầu lại an ủi: “Mộ tiểu thư, rất xin lỗi, cô không cần để ý, anh ta. . . . . . Gần đây áp lực có chút lớn, cho nên nơi này không quá bình thường!” Nói xong, anh còn khoa tay múa chân chỉ chỉ đầu của mình.

Mộ Hạ nhìn anh rồi nhìn ngoài cửa một chút, sau đó miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Không có việc gì. . . . . . Nhưng Đằng tổng biết anh ấy sao? Xin hỏi anh ấy là ai? Giống như đã biết tôi.”

Nụ cười cứng ngắc ở trên mặt, lần này ngay cả Đằng Uy đều trợn tròn mắt.

Lôi kéo Trữ Mặc Phạm ra phòng bệnh, vẻ mặt Nam Phong vô cùng khó coi, buông anh ra nói: “Cậu điên rồi? ! Rống lớn tiếng như vậy làm gì!” Thân là bác sĩ, anh rất ghét có người rống to đối với bệnh nhân của anh!

Mới vừa hết thô bạo, đáy mắt trở nên mờ mịt, Trữ Mặc Phạm lẩm bẩm nói: “Cô ấy. . . . . . Không biết tôi! Nhưng . . . . . . Cô ấy nhớ Đằng Uy. . . . . .”

Nam Phong không hiểu anh nói cái gì, “Cậu đang nói gì?”

Ở trong phòng bệnh, vẻ mặt Đằng Uy cũng có chút quái dị nhìn Mộ Hạ, hơn nữa thử hỏi: “Mộ tiểu thư, cô không biết Trữ Mặc Phạm sao ?”

Đối với anh hỏi thăm, Mộ Hạ có vẻ vô cùng mờ mịt, suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu: “Rất xin lỗi Đằng tổng, tôi giống như không biết người anh nói.”

“Làm sao có thể ! Các người đã gặp qua! Chính là tên mới vừa rống to với cô! Trước kia cô và anh ta đã gặp nhau, còn có trong buổi tiệc tối lần trước cũng đã gặp không phải sao?” Đằng Uy không ngừng nhắc cô.

Nhưng vẻ mặt Mộ Hạ vẫn mờ mịt, mà loại mờ mịt lại càng không giống như là giả vờ!

Cô không nhớ ra người anh nói, thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt và bóng dáng người đàn ông kia bắt đầu mơ hồ ở trong đầu cô, một lúc sau, ngay cả anh trông như thế nào cô cũng không nhớ rõ.

“Rất xin lỗi Đằng tổng, tôi thật sự không biết anh ấy, có phải anh nhầm hay không?” Suy nghĩ có chút nhức đầu, Mộ Hạ gian nan nói.

Cái gì tôi nhầm, là cô nhầm có được hay không? !

Nhìn dáng vẻ khổ sở của Mộ Hạ, Đằng Uy thầm nghĩ kĩ ở trong lòng. Nhưng theo bản năng anh cho rằng đây là vì Mộ Hạ bị thương, cho nên trí nhớ có chút hỗn loạn. Vì vậy hít hơi nói: “Được rồi, Mộ tiểu thư, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước một chút!”

“A. . . . . . Đằng tổng. . . . . .” Mộ Hạ nhìn bóng dáng anh bước nhanh đi khỏi, trong lòng thoáng qua một chút gấp gáp, cô còn muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Tinh Tinh và Nghiêm Tư ! Nhưng người ta là Phó tổng, cô cũng không thể mặt dày quấn lấy anh.

Đằng Uy từ phòng bệnh đi ra ngoài, thấy Trữ Mặc Phạm và Nam Phong đứng trong hành lang, anh bước nhanh đến trước mặt Nam Phong nói: “Nam Phong, cậu xác định mình đã kiểm tra xong chưa? Nên kiểm tra thêm cho Mộ tiểu thư một chút, có thể cô ấy bị thương rất nghiêm trọng!”

“Ừ, tôi biết rõ.” Không ngờ đối mặt với nghi ngờ của anh, lần này Nam Phong vô cùng bình tĩnh. Cho nên Đằng Uy không khỏi ngẩn người, sau đó thấy vẻ mặt Trữ Mặc Phạm chán chường dựa vào vách tường, nói tiếp: “Các cậu làm sao vậy?”

“Không có việc gì, cậu mang Trữ Mặc Phạm đi về nghỉ trước đi, nơi này giao cho tôi.” Nói xong, Nam Phong đi tới phòng bệnh của Mộ Hạ, lúc tới cửa lại nói: “Bây giờ còn chưa thể xác định, chờ tối nay rồi hãy nói.” Sau đó anh đẩy cửa phòng bệnh của Mộ Hạ.

Đằng Uy sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không hiểu anh nói cái gì. Vẻ mặt Trữ Mặc Phạm ảm đạm không thấy được bất kỳ sáng rỡ.

Không biết mới vừa rồi kích động quá hay không, Mộ Hạ giống như lại bị mệt mỏi, nhắm mắt lại muốn ngủ. Chỉ là cô nghe được tiếng bước chân, mở mắt ra, sau đó nhìn thấy bác sĩ lúc nảy đứng ở bên cạnh mình: “. . . . . . Bác sĩ?”

“Tôi họ Nam, tên Nam Phong.” Chủ động nói tên họ, đôi tay Nam Phong cắm ở trong áo blue trắng hỏi: “Có khó chịu hay không?”

“Không có, chỉ hơi buồn ngủ.” Nhìn Nam Phong cười cười, Mộ Hạ cảm thấy tên của anh thật rất dễ nhớ.

“Được, có thể là di chứng chấn thương đầu, cô có thể tiếp tục nghỉ ngơi.” Nam Phong gật đầu một cái.

Mộ Hạ “Ồ” một tiếng, mặc dù rất buồn ngủ, nhưng cô lại nói: “Bác sĩ Nam, anh có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi vào bệnh viện hay không? Hiện tại là mấy giờ rồi. . . . . .” Có phải khuya lắm rồi hay không? Nếu như cô không về, Tinh Tinh sẽ lo lắng!

“Chắc là ngoài ý muốn, bây giờ hơn 9h sáng, cô đã hôn mê tại đây. . . .” Nam Phong còn chưa nói hết lời liền phát hiện Mộ Hạ đã im lặng. Nhìn kỹ, cô đã ngủ say.

Nam Phong nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, sau đó hít một hơi, giúp cô xem kim truyền dịch một chút. Thầm nghĩ, là di chứng của chấn thương sọ não sao. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *