Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 032
Lần này ngủ rất say, ngay cả nằm mơ cũng không có, lúc mở mắt lần nữa, Mộ Hạ không biết là mấy giờ, nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ đã thay đổi.
Cô nhìn chung quanh, phát hiện vẫn ở trong phòng kia, cho nên mình không phải đang nằm mơ, cô nhập viện thật rồi! Mà cảm giác tỉnh dậy, dường như cô cũng có sức hơn so với trước đó, có thể chống người ngẩng đầu dậy, chỉ là đầu vẫn còn choáng váng.
“Mộ tiểu thư, khỏe một chút rồi sao?” Dáng dấp không tệ, bác sĩ Nam xuất hiện ở cửa phòng bệnh của cô một lần nữa, hơn nữa đi vào.
“Ừm”, gật đầu, Mộ Hạ mỉm cười nhìn anh: “Cám ơn anh! Bác sĩ Nam.”
“Không có việc gì, có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hoặc là uống nước hay không?” Đi tới bên cạnh cô quan tâm hỏi, Nam Phong nghĩ trong lòng, cô không có quên tên của anh, nói như vậy chức năng trí nhớ hẳn không có biến mất.
“Không cần, tôi không đói.” Mặc dù ngủ thật lâu, nhưng Mộ Hạ thật không cảm thấy đói. Chỉ là, Nam Phong quan tâm khiến cho cô tràn đầy hảo cảm đối với vị bác sĩ này nhìn có chút nghiêm túc.
“Vậy thì tốt, cô có thể nằm một lát, ăn thêm chút nữa.” Hiểu rõ gật đầu một cái, sau khi Nam Phong quan sát cô một lúc, lại hỏi: “Mộ tiểu thư, chúng ta có thể trò chuyện một chút không?”
“Cái gì? Ừm. . . . . . Tốt!” Đối với vẻ mặt nghiêm túc mang theo thỉnh cầu của Nam Phong, Mộ Hạ không khỏi sinh lòng tò mò, anh muốn tán gẫu chuyện gì?
“Khụ khụ” Hắng giọng một cái, Nam Phong tiến lên ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh Mộ Hạ, nói: “Mộ tiểu thư, thông qua kiểm tra, tôi phát hiện não bộ của cô từng có dấu vết tổn thương, cô có thể nói cho tôi biết tình huống lúc đó hay không?”
“A, chuyện này. . . . . .” Bởi vì anh là bác sĩ, cho nên biết những thứ này Mộ Hạ cũng không thấy kỳ quái, anh hỏi như vậy cũng là chuyện đương nhiên, cô không hề che giấu nói cho anh biết chuyện năm đó mình bị thương, sau đó nằm sáu tháng. Hơn nữa cũng nói bây giờ mình bị mất trí nhớ, đối với sự cố xảy ra lúc trước, quên hết sạch!
Nghe Mộ Hạ giải thích, Nam Phong âm thầm so sánh với suy đoán của mình cũng không sai biệt lắm, ban đầu anh cũng nghĩ như vậy. Cô bị thương nặng, từng sống trạng thái người thực vật sáu tháng. Hơn nữa hippocampus bị tổn thương, hiện tại mất trí nhớ.
Nhưng làm cho Nam Phong không hiểu chính là Mộ Hạ nói sau khi mình tỉnh lại đã khôi phục rất tốt, hiện tại ngoại trừ mất trí nhớ cũng không có vấn đề khác. Mà Nam Phong cũng cảm thấy, từ lúc bắt đầu trao đổi, Mộ Hạ là người hoàn toàn bình thường! Nhưng dường như cô quên Trữ Mặc Phạm!
“Mộ tiểu thư, cô biết Trữ Mặc Phạm không?” Nói chuyện một hồi, Nam Phong đột nhiên hỏi cô.
Thình lình bị hỏi một cái tên xa lạ, Mộ Hạ hơi sửng sốt, sau đó suy tư, sau đó lắc đầu: “Không biết, xin hỏi vậy là ai?”
Nam Phong không vội trả lời cô, suy nghĩ một chút dùng cách khác hỏi: “Mộ tiểu thư, cô còn nhớ rõ từ buổi sáng sớm hôm nay cô tỉnh dậy tới bây giờ, đã nhìn thấy qua người nào không?”
Mộ Hạ lại bị hỏi kì quái, không hiểu nổi tại sao vị bác sĩ này luôn hỏi cô có nhớ ra được nhớ người nào, chẳng lẽ cô quên mất người nào hay sao? Chỉ là cô cũng suy nghĩ một chút, nói: “Sau khi tỉnh lại, tôi chưa từng gặp ai, nhưng sau đó không phải anh đi vào sao? Sau đó là Đằng tổng cũng tới.” Suy nghĩ lại, dường như chính là như vậy.
Tâm tình phức tạp, Nam Phong nhìn cô, hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định, Mộ Hạ nhớ toàn bộ chuyện, nhưng chỉ có quên mất Trữ Mặc Phạm! Hơn nữa từ trạng thái tinh thần của cô và tình trạng khôi phục của não bộ, đây không phải là lần bị thương ngoài ý muốn!
Mộ Hạ cũng mờ mịt nhìn anh, không biết vì sao vẻ mặt của vị bác sĩ này chợt nặng nề?
Trong lòng chợt lạnh lẽo, Mộ Hạ thầm nghĩ: chẳng lẽ là cô bị thương rất nghiêm trọng sao? Hay mắc phải bệnh gì cho nên vị bác sĩ này mới hỏi như vậy? Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Mộ Hạ yếu ớt mở miệng hỏi: “Bác sĩ Nam, tôi bị thương rất nghiêm trọng sao? Hoặc là mắc phải chứng nan y gì?”
“Cái gì?” Không ngờ cô hỏi loại chuyện này, lần này khiến Nam Phong hơi sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn nét mặt cô vội vã cuống cuồng, Nam Phong không đành lòng, cười khẽ nói: “Không có, cô chỉ bị thương ngoài da đầu, chỉ cần nghỉ ngơi 2 ngày là tốt rồi.”
“Thật?” Không dám tin tưởng, chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn anh, dáng vẻ của Mộ Hạ quả thật giống như con mèo hoang không nơi nương tựa, khiến cho Nam Phong nghiêm túc, đáy lòng không khỏi xẹt qua chút mềm mại.
Cho nên giọng nói nghiêm túc cũng nhũn ra: “Không có, thân thể của cô rất khỏe mạnh!”
“Hô …… thật tốt quá, làm tôi sợ muốn chết!” Nghe anh trịnh trọng trả lời như vậy, rốt cuộc Mộ Hạ yên tâm.
Nam Phong thầm lắc đầu, cô thật đúng là dễ dàng đoán mò. Chỉ là, về chuyện cô quên Trữ Mặc Phạm hình như không giả, như vậy cô. . . . . . Mặc Phạm, Mặc Phạm, Nam Phong đứng lên nói: “Mộ tiểu thư, cô tiếp tục nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi ra ngoài trước, chút nữa trở lại thăm cô.”
“A, tốt.” Vội vàng gật đầu, Mộ Hạ nhìn vị bác sĩ này, cảm thấy không tệ, nhưng hỏi vấn đề rất kỳ quái, cái gì có gặp ai hay không gặp người nào, chẳng phải cô đã gặp anh và Đằng Uy sao?
Đúng rồi, lại nói tại sao Đằng Uy đến thăm cô vậy?
Chuyện này cô vẫn không hiểu rõ, nhân vật có mặt mũi như Đằng Uy lại chạy tới thăm cô. Chẳng lẽ cô ngã bị thương ở Mại Kỳ, cho nên Đằng Uy mới quan tâm sao? Nhưng so với chuyện này, cô càng muốn giải quyết ngay chuyện của Tinh Tinh và Nghiêm Tư !
Đột nhiên, cô chợt nhớ tới, mình cũng nằm ở bệnh viện đã lâu, Tinh Tinh vẫn còn ở khách sạn ! Cô không trở về, Tinh Tinh nhất định lo lắng!
Cảm thấy sốt ruột khiến cô ngồi dậy trên giường nhưng đầu vừa rời gối lại bị choáng váng, cô không thể không nằm xuống lần nữa.
Nam Phong vừa ra khỏi phòng bệnh, liền phát hiện Trữ Mặc Phạm đang đứng ở ngoài cửa. Trở về rửa mặt, thay quần áo khác, bây giờ anh đã khôi phục lại dáng vẻ Trữ đại thiếu gia lật tay che mưa thường ngày, chỉ là trên gương mặt lạnh lùng có chút ảm đạm mà ngày thường không thấy.
Nam Phong đi ra cửa phòng bệnh, đôi tay cắm trong túi áo blue trắng nói: “Đến phòng làm việc của tôi nói đi.”
Ánh mắt Trữ Mặc Phạm nặng nề liếc nhìn phòng bệnh Mộ Hạ, sau đó trầm mặt đuổi theo anh.
Vừa vào cửa, Nam Phong nói thẳng vào vấn đề: “Cô ấy thật sự đã quên mất cậu, ngay cả chuyện buổi sáng đã gặp cũng không nhớ.”
Trữ Mặc Phạm cảm giác mình hít vào khí lạnh, nhưng anh không cắt lời Nam Phong, tiếp tục nghe anh nói: “Nhưng cô ấy nhớ tôi và Đằng Uy, thậm chí những chuyện khác cũng nhớ rất rõ ràng, chỉ có quên chuyện có liên quan tới cậu!”
Trên gương mặt lạnh lùng không có biểu lộ vẻ gì, chỉ là khóe miệng mím sâu hơn và hai quả đấm siết chặt tiết lộ tâm tình của anh. Nam Phong nhìn thẳng vào mắt anh mấy giây, sau đó bất đắc dĩ thở dài. Bị chính người mình quan tâm quên mất, chuyện như vậy cho dù là ai cũng sẽ không quá thoải mái.
Trầm mặc một lát, cuối cùng Trữ Mặc Phạm dùng âm thanh trầm thấp nói: “Là bởi vì não bộ bị thương cho nên mới như thế sao?”
Lắc đầu một cái, Nam Phong đi tới bên cửa sổ rải đầy ánh mặt trời, kê mông ngồi trên bệ cửa nói: “Không giống, sau khi cô ấy bị thương khôi phục rất tốt, lần này cũng chỉ chấn thương đầu mức độ nhẹ, sẽ không tạo thành loại kết quả này.”
“Vậy thì vì sao?” Trữ Mặc Phạm kích động, anh không hiểu, tại sao cô có thể nhớ bọn họ, lại không nhớ được anh!
Nam Phong cũng không biết vì sao, anh còn chưa có gặp phải người bệnh như vậy! Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể dùng một lý do miễn cưỡng trả lời: “Trừ phi, cô ấy lựa chọn mất trí nhớ!”
“Lựa chọn mất trí nhớ?” Đáy mắt Trữ Mặc Phạm xẹt qua mờ mịt, nhưng loại chuyện này anh ít hoặc nhiều cũng đã nghe nói qua, vì vậy hỏi: “Cậu nói là cô ấy lựa chọn quên tôi?”
Nam Phong không khẳng định nhưng chỉ có thể nghĩ như vậy, gật đầu một cái: “Có lẽ là như vậy, có thể trước khi cô ấy gặp sự cố, rất muốn quên cậu! Cho nên ở lòng để ý ám hiệu rất mạnh, lại tăng thêm cô ấy mất trí nhớ, mới có thể đưa đến tình huống bây giờ! Đối với chuyện của cậu, cô ấy lựa chọn quên hết!”
Khóe miệng Trữ Mặc Phạm cứng lại, đứng ở tại chỗ cứng ngắc. Trong đầu không ngừng vang vọng câu nói: rất muốn quên cậu, cô ấy rất muốn quên cậu. . . . . .
Nam Phong nhìn sắc mặt anh cứng ngắc, thật sự nhịn không được tò mò, nói: “Có phải cậu đã làm chuyện gì rất quá đáng đối với cô ấy hay không? Cho nên cô ấy muốn quên cậu!” Lời của anh giống như là lưỡi dao cắm vào trái tim Trữ Mặc Phạm, để cho anh cảm nhận lạnh lẽo cùng đau đớn hít thở không thông!
Đã làm chuyện gì? Anh đương nhiên đã làm, mặc dù anh không muốn thừa nhận, cho tới nay đều cảm thấy đó không phải là lỗi của anh, anh chỉ là uống say, là Mộ Hạ tự mình chạy vào phòng của anh, hơn nữa không phải đến ngày thứ hai cô cùng người đàn ông khác bỏ trốn sao? Bất kể anh làm chuyện gì, anh chỉ uống say, say rượu loạn tính!
Nhưng bây giờ nghĩ đến, loại ý nghĩ này quả thật lấy cớ và trốn tránh! Chỉ là anh không dám thừa nhận, không dám thừa nhận anh cưỡng bức cô! Giống như trước đó cô đã nói, anh cậy mạnh xâm hại! Chính xác cậy mạnh xâm hại!
“Trữ Mặc Phạm, rốt cuộc cậu đã làm gì với cô ấy?” Sắc mặt của Trữ Mặc Phạm quá khó coi, khiến cho Nam Phong càng thêm khẳng định trước kia anh đã làm gì với Mộ Hạ. Lại hồi tưởng ánh mắt của Mộ Hạ vừa rồi giống như con mèo hoang mới, anh không khỏi bất bình cho cô gái kia.
Nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bạn thân, trong miệng Trữ Mặc Phạm khô khốc nóng rát, càng khó mở miệng nói mình đã làm gì đối với Mộ Hạ. Đứng cứng ngắc một lúc, giọng nói anh khàn khàn hỏi: “Cô ấy, cô ấy có nói mình xảy ra chuyện lúc nào hay không?”
Hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo, trong lòng Nam Phong cũng có chút không thoải mái, vì vậy tức giận nói: “Sáu năm trước, hình như là lễ Giáng Sinh sáu năm trước, cô cũng không nhớ rõ cụ thể. Chỉ nghe bạn bè nói và từ sổ ghi chép của nhập viện.”
Giống như bị sét đánh trúng, cả người Trữ Mặc Phạm cũng lạnh buốt. Mộ Hạ không nhớ rõ, nhưng anh nhớ! Lễ Giáng Sinh sáu năm trước, anh mượn rượu đè cô dưới thân mình, hung hăng đòi lấy, không để ý cô kêu gào run rẩy, vẫn hành hạ cô đến trời sáng! Ngày thứ hai còn ném cô ở trong phòng, để cho cô tự sanh tự diệt!
Kí ức sáu năm trước như thủy triều vọt tới làm cho trái tim anh đập mãnh liệt không ngừng, cuối cùng rơi vào vực sâu giá rét.
Nam Phong không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này nhìn sắc mặt Trữ Mặc Phạm tái nhợt như tro tàn, lo lắng nói.”Trữ Mặc Phạm, cậu. . . . . .”
“Cốc cốc!” Thình lình có tiếng gõ cửa cắt đứt lời anh, anh không thể không ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc.
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 153
Không có bình luận | Th11 17, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 271
Không có bình luận | Th12 20, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 296
Không có bình luận | Th12 20, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 177
Không có bình luận | Th11 17, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.