Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 033

Chương 033: BÁO BÌNH AN

Khi anh còn chưa kịp mở miệng hỏi, ngoài cửa đã truyền đến tiếng hỏi thăm yếu ớt: “Bác sĩ Nam, anh có ở đây không? Bác sĩ Nam. . . . . .” Nghe được tiếng hỏi, Nam Phong và Trữ Mặc Phạm cùng sửng sốt! Nam Phong vội vàng đi tới mở cửa, quả nhiên, Mộ Hạ chỉ mặc quần áo bệnh nhân đứng ở bên ngoài. Thấy Nam Phong, cô âm thầm thở một hơi, nghĩ thầm thật tốt quá, anh ở đây!

Chỉ là cô rất nhanh nhìn trong phòng làm việc của anh còn có người, liền áy náy, vội nói: “Xin lỗi bác sĩ Nam, tôi quấy rầy anh xem bệnh nhân rồi !”

Nam Phong hơi sững sờ, sau đó hiểu cô ám chỉ Trữ Mặc Phạm. Vì vậy nói: “Không, anh ấy là bạn bè của tôi. Nhưng tại sao cô đi ra ngoài? Cô vẫn không thể xuống giường có biết hay không?” Nói đến bệnh tình, giọng nói Nam Phong lập tức nghiêm túc.

“A. . . . . . tôi biết rõ, nhưng bác sĩ Nam, tôi có việc muốn nhờ anh giúp đở. . . . . .” Thấy vẻ mặt Nam Phong nghiêm túc, Mộ Hạ chột dạ không dứt. Cũng biết cô vẫn không thể xuống giường, bởi vì hiện tại choáng váng đầu sẽ không tốt. Nhưng cô quá lo lắng cho Tinh Tinh, mà bên cạnh cũng không có điện thoại di động, trong bệnh viện cũng không biết ai khác, cho nên tự mình đi khỏi phòng. Hoàn hảo phòng làm việc của Nam Phong cũng không xa, cô lập tức đi tìm.

“Chuyện gì?” Đáy mắt Nam Phong xẹt qua nghi ngờ.

“Chuyện là, tôi. . . . . . tôi muốn mượn điện thoại của bác sĩ Nam một chút có thể không? Bởi vì tôi đột ngột vào bệnh viện, bạn và con gái của tôi khẳng định còn chưa biết, tôi muốn gọi điện thoại cho bọn họ.” Ánh mắt mang theo chút thỉnh cầu, Mộ Hạ vội nói.

Nghe cô nói như vậy, Nam Phong hơi kinh ngạc, không khỏi bật thốt lên: “Cô có con gái rồi hả ? Cô kết hôn rồi?” Tầm mắt cũng quay đầu liếc mắt nhìn Trữ Mặc Phạm.

Trữ Mặc Phạm mím chặt khóe miệng, vẻ mặt ảm đạm nhìn Mộ Hạ.

“Ồ. . . . . .” Mộ Hạ không hiểu tại sao anh phản ứng lớn như vậy, cho nên kỳ quái nhìn anh.

Phát hiện mình thất lễ, Nam Phong lúng túng kéo môi một cái, nói: “Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ Mộ tiểu thư còn quá trẻ nên còn độc thân mới đúng.”

“Ha ha. . . . . .” Mộ Hạ cười cười, không có giải thích gì, thật ra mình mồ côi cha mẹ. Vì dù nói thế nào cô và Nam Phong cũng là bèo nước gặp nhau, cô không cần nói quá nhiều chuyện của mình.

Mới vừa rồi thất thố, tự nhiên Nam Phong cũng không hỏi quá nhiều, đỡ cô nói: “Cho cô mượn điện thoại di động không thành vấn đề, nhưng tốt nhất cô trở lại nằm trên giường trước! Đi thôi, tôi đỡ cô trở về!” Thân là một bác sĩ, anh sẽ không trơ mắt nhìn bệnh nhân của mình vì gọi một cú điện thoại mà suy yếu đứng ở trước mặt mình.

“A, nhưng bạn bè của anh. . . . . .” Mộ Hạ lại nhìn vào phòng làm việc của anh một chút, chạm vào ánh mắt Trữ Mặc Phạm giống như hy vọng, giống như bi thương ngớ ngẩn. Sau đó vội vã quay đầu đi, trong lòng kỳ quái: tại sao người này vẫn nhìn cô vậy? Nhưng đó là bạn của Nam Phong, tự nhiên cô ngượng ngùng.

“Không sao, tôi đưa cô trở về trước.” Đỡ Mộ Hạ, Nam Phong vì bạn tốt của mình thở dài: cô không chỉ không nhớ được anh, hơn đã lập gia đình kết hôn, cho nên hiện tại cái gì cũng đã trễ rồi.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Trữ Mặc Phạm nhìn chằm chằm cửa thật lâu mới chậm rãi quay đầu lại. Sau đó trong lòng đau đớn khó chịu.

Trở lại phòng bệnh nằm xuống, Nam Phong đưa di động cho Mộ Hạ. Cô rất lưu loát bấm mã số của Nghiêm Tư, nhìn chằm chằm động tác của Mộ Hạ, Nam Phong càng thêm chắc chắn suy đoán trước đó. Trí nhớ của Mộ Hạ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng cô lại lựa chọn quên Trữ Mặc Phạm.

Mặc dù ít nhiều gì cũng cảm thấy tội nghiệp cho bạn tốt của mình, nhưng mặt khác, có lẽ Trữ Mặc Phạm tự làm tự chịu thôi.

Cùng lúc đó, trước khi nhận được điện thoại của Mộ Hạ, trong khách sạn, bọn Nghiêm Tư vì Mộ Hạ mất tích một ngày một đêm rồi mà sốt ruột. Ngay cả Trương Lam cũng hối hận, tự trách mình để cho Mộ Hạ đi mạo hiểm!

“Anh Nghiêm Tư, lúc nào mẹ em mới trở về?” Mộ Hạ vẫn không có tin tức, Tinh Tinh cũng khóc suốt, cô bé rất lo lắng.

“Đừng lo lắng, anh đã nhờ vả bạn bè của anh ở nơi này tìm giúp.” Nhìn bộ dáng Tinh Tinh ôm thú nhồi bông, nước mắt lưng tròng, Nghiêm Tư cực kỳ đau lòng xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của cô.

“A Tư, không được, hay là chúng ta báo cảnh sát chứ?” Trương Lam nóng nảy bước đến trước mặt bọn họ, vô cùng hối hận hành động của mình ngày hôm qua.

Nghe lời của cô…, sắc mặt của Nghiêm Tư lập tức trầm xuống không ít, nói: “Trước hết để cho bạn bè của tôi đi tìm một chút.” Nếu như là Trữ Mặc Phạm giở trò quỷ, coi như báo cảnh sát thì có ích lợi gì? Điểm này Nghiêm Tư rất rõ ràng.

“Nhưng. . . . . .”

“Đinh đinh đinh. . . . . .” Trương Lam lời nói bị tiếng chuông điện thoại của Nghiêm Tư cắt đứt, trong phòng đột nhiên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng chuông du dương dễ nghe: “Đinh đinh đinh. . . . . . Đinh đinh đinh. . . . . .”

Nhìn dãy số xa lạ, Nghiêm Tư do dự không nhận. “Nhất định là mẹ!” Tự tin không biết từ đâu tới, Tinh Tinh đoạt đi điện thoại di động của anh.

“Tinh Tinh. . . . . .” Nghiêm Tư không kịp ngăn cản, Tinh Tinh đã nhận nghe điện thoại, mở miệng liền kêu: “Mẹ!” Vừa tiếp thông liền nghe được giọng nói của Tinh Tinh, Mộ Hạ cũng sững sờ, không khỏi kinh ngạc nói: “Bảo bối, tại sao là con? Anh Nghiêm Tư đâu?”

“Anh Nghiêm Tư ở ngay tại bên cạnh nha, mẹ, mẹ đi đâu vậy hả ? Tại sao vẫn không trở về?” Giọng nói của Tinh Tinh tràn đầy lo lắng, khiến Mộ Hạ đau lòng không dứt, vội nói xin lỗi: “Bảo bối, xin lỗi, mẹ sai rồi! Sau này sẽ nói cho con biết mẹ ở đâu, con để cho anh Nghiêm Tư nghe điện thoại trước được hay không?”

“Được rồi.” Nghe mẹ nói như vậy, mặc dù Tinh Tinh có chút mất mát, chỉ là có tin tức của mẹ, cô bé cũng yên tâm không ít. Vì vậy ngoan ngoãn đưa di động cho Nghiêm Tư.

“Hạ hạ, em ở đâu? Có xảy ra chuyện gì hay không? !” Nắm được điện thoại liền hỏi, trong giọng điệu của Nghiêm Tư, Mộ Hạ có thể nghe được bọn họ rất lo lắng cho cô. Vì vậy tràn đầy áy náy nói: “Xin lỗi A Tư, để cho anh lo lắng! Không cần lo lắng… em không có. . . . . . Chuyện gì lớn!” Vốn muốn nói hoàn toàn không có việc gì, nhưng khi nhìn bộ dáng mình nằm ở bệnh giường, hình như không gạt được, cô chỉ có thể tận lực nói nhẹ đi.

“Em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? !” Coi như cô như vậy nói, Nghiêm Tư vẫn lo lắng đề phòng, liên tiếp hỏi tới: “Hạ Hạ, em ở chỗ nào? ! Có phải anh ta đã làm gì em hay không? !”

Nghiêm Tư lớn tiếng ngay cả Nam Phong cũng nghe được, cho nên nhìn Mộ Hạ nhăn mày lại. Cô gọi điện thoại cho người đàn ông kia, chẳng lẽ là chồng của mình sao?

Chú ý tới nét mặt Nam Phong, Mộ Hạ quẫn bách nhìn anh cười cười, sau đó khẽ nóng nảy nói: “Không phải, A Tư, anh đừng vội, hãy nghe em nói! Ngày hôm qua hình như em xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận té ngã bị thương đầu, cho nên vào bệnh viện. Nhưng anh đừng lo lắng, em thật sự rất tốt, nghỉ ngơi một chút là được rồi!”

“Té ngã bị thương? Em xác định là té ngã bị thương?” Nghiêm Tư cũng không tin tưởng lời của cô… theo ý anh, Mộ Hạ hoàn toàn có thể bị Trữ Mặc Phạm làm bị thương!

“Cái gì xác định hay không xác định, chẳng lẽ em bị người ta làm bị thương sao?” Bộ dáng Nghiêm Tư khẩn trương quá độ, Mộ Hạ cũng hiểu!

Nam Phong yên lặng đứng ở một bên không nói, chỉ là âm thầm nghĩ, thật ra cô đúng là bị người khác làm bị thương.

“Được rồi, vậy em ở bệnh viện nào, anh lập tức đi qua!” Nếu Mộ Hạ nói như vậy, Nghiêm Tư tạm thời tin thương thế của cô không liên quan đến Trữ Mặc Phạm.

“Không cần, không nghiêm trọng, anh giúp em chăm sóc tốt cho Tinh Tinh là được rồi!” Bây giờ không nên gặp anh, Mộ Hạ từ chối.

Nghiêm Tư chợt không nói gì, ở đầu bên kia hít một hơi thật sâu. Sau đó dùng giọng nói nghiêm túc Mộ Hạ chưa từng nghe qua: “Em mất tích một ngày một đêm, hiện tại đột nhiên nói ở bệnh viện, còn bảo anh đừng qua đấy, em cảm thấy làm như vậy không phụ lòng anh và Tinh Tinh sao?”

“. . . . . .” Mộ Hạ tức cười, cũng biết suốt đêm hôm qua bọn họ nhất định lo lắng cho cô, cho nên rất áy náy nói: “Xin lỗi A Tư, để cho mọi người lo lắng.”

“Nói mau, em ở bệnh viện nào!” Hết sức áp chế cảm xúc cáu kỉnh lúc này, Nghiêm Tư tận lực bình tĩnh hỏi. Mộ Hạ quen bộ dáng anh cợt nhã dịu dàng thường ngày, nghiêm túc như bây giờ thật đúng làm cho cô rất không thoải mái. Cho nên do dự một lúc, cô chỉ có thể che điện thoại di động, quay đầu yếu ớt nhìn về phía Nam Phong: “A, bác sĩ Nam nơi này là. . . . . .”

Đại khái nghe được toàn bộ đối thoại của bọn họ, Nam Phong không đợi cô hỏi, cũng đã nói: “Bệnh viện tư nhân Nam Thành, ở đường Vành đai phía nam thành phố.”

“Ồ. . . . . .” Buông tay che máy, Mộ Hạ nói cho Nghiêm Tư địa chỉ bệnh viện. Đối phương chỉ bỏ lại một câu: “Anh đến ngay đây.” Sau đó không có nói nữa.

Giống như quả cầu da bị xì hơi, quay mặt, trả lại điện thoại di động cho Nam Phong. Mộ Hạ vốn định báo bình an là được, không ngờ Nghiêm Tư muốn tới đây. Nam Phong thấy vẻ mặt của cô, nói: “Anh ấy lo lắng cũng rất bình thường, dù sao nằm viện cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Hơn nữa anh ấy còn là chồng của cô, chăm sóc cho cô cũng là việc nên làm.”

“A. . . . . . Bác sĩ Nam, anh hiểu lầm rồi, anh ấy không phải là chồng của tôi, chỉ là bạn bè của tôi.” Nghe Nam Phong nói như vậy, Mộ Hạ vội vàng giải thích. Đáy lòng còn bổ sung một câu, nếu như anh ấy là chồng tôi, tôi sẽ không rầu rỉ thành dạng gì nữa!

Nghĩ tới đây, chân mày cô lại nhíu chặt một chút.

Không muốn tạo thêm phiền toái cho Nghiêm Tư nữa, không ngờ vẫn tìm cho anh một đống phiền toái. Hơn nữa cũng không có giải quyết được vấn đề quay phim của anh! Tự nhiên Nam Phong không biết cô buồn cái gì, nhìn cô mất mát như vậy chỉ có thể an ủi: “Cho dù là bạn bè, anh ấy lo lắng cho cô cũng là chuyện đương nhiên. Cô không nên suy nghĩ quá nhiều!”

“Cám ơn anh, bác sĩ Nam!” Biết ơn liếc anh một cái, Mộ Hạ thật cảm thấy vị bác sĩ này rất tốt.

“Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ. . . . . . làm việc nên làm.” Bạn tốt của mình làm cho cô bị thương thành như vậy, anh quan tâm nhiều một chút cũng là việc nên làm. Nhưng Mộ Hạ cũng không hiểu anh nói “làm việc nên làm” là có ý gì? Chỉ là cô cũng lười hỏi, có lẽ là bổn phận của bác sĩ thôi.

“Mộ tiểu thư, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước.” Cất điện thoại di động xong, Nam Phong nhàn nhạt nói. “Ừm, cám ơn anh, bác sĩ Nam!” Vẫn rất biết ơn anh, Mộ Hạ nói cám ơn một lần nữa. Trên khuôn mặt nghiêm túc của Nam Phong lộ ra một nụ cười yếu ớt hiếm thấy, sau đó đi ra khỏi phòng cô.

Mộ Hạ cho anh ấn tượng cũng không tệ lắm, cởi mở tươi vui, là một người trẻ tuổi tốt tinh thần hăng hái. Cho nên Nam Phong không hiểu, năm đó tại sao Trữ Mặc Phạm nhẫn tâm tổn thương cô? Dùng sự hiểu biết của Nam Phong đối với Trữ Mặc Phạm, anh không phải là loại người chẳng phân biệt được đúng sai. Chỉ là cũng bây giờ không thể kết luận Mộ Hạ bây giờ có phải là Mộ Hạ trước kia hay không, dù sao mất trí nhớ có thể thay đổi rất nhiều. “Ôi. . . . . .” Chợt than thở, Nam Phong đừng chân ở cửa văn phòng, sau khi đẩy cửa, bên trong đã trống vắng không còn người nào.

Anh dừng lại, quay đầu nhìn hành lang một chút, chung quanh cũng yên tĩnh.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *