Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 034

Chương 034: NÓI ĐƯỢC LÀM ĐƯỢC

Quả nhiên Nghiêm Tư nói đến là đến, đến vô cùng nhanh chóng, thậm chí ngay cả không thèm hóa trang, trực tiếp để lộ khuôn mặt thần tượng nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện trong bệnh viện, sau đó chọc cho một loạt y tá trẻ thét lên chói tai.

Thật xa, còn chưa có vào phòng bệnh, Mộ Hạ liền nghe náo loạn ở phía bên ngoài:

“Mau nhìn xem, vậy có phải Nghiêm Tư hay không? !”

“A! ! Thật sự là anh ấy! Thật sự là anh! ấy”

“Trời ạ, anh ấy đi tới phía này!”

“Thật bất ngờ, rất đẹp trai! Thật đẹp trai!”

Mộ Hạ nằm ở trên giường liên tục mắt trợn trắng, trong đầu đã xuất hiện vô số hình ảnh được đăng trên trang đầu vào ngày mai, ngay cả tiêu đề cô cũng tưởng tượng rất tốt: nhân vật thần tượng xuất hiện tại bệnh viện xx, chẳng lẽ đi kiểm tra sức khỏe? Hoặc là nhân vật thần tượng đi thăm bạn gái bị bệnh nặng, bạn gái thần bí đã xuất hiện . . . . . . Đằng sau tỉnh lược N phiên bản.

“Kẻo kẹt” Lúc cô đang tưởng tượng, cửa phòng bệnh đã bị mở ra, sau đó Nghiêm Tư với vẻ mặt cau có xuất hiện tại cửa phòng, mà phía sau anh còn có một đống y tá trẻ đi theo với đôi mắt mang hình trái tim. Sau cùng Trương Lam và Tinh Tinh không nên tới cũng đã tới.

Trương Lam đang nhức đầu giang hai tay ra che Nghiêm Tư ra sau lưng, không ngừng nói: “Không thể chụp hình, không thể chụp hình ! Xin đừng chụp hình!”

“Mẹ!” Vừa nhìn thấy Mộ Hạ, Tinh Tinh lập tức nhào tới, đến bên giường cô lo lắng nói: “Mẹ, mẹ có sao không?”

“A. . . . . . mẹ không sao ! Sao con lại tới đây?” Khẽ nhăn mày, nhìn Tinh Tinh một chút, Mộ Hạ lại nhìn Nghiêm Tư đứng ở cửa.

Lúc này, vẻ mặt của ngôi sao lớn họ Nghiêm cũng không còn cợt nhã như trước, đôi môi khêu gợi mím thành một đường thẳng tắp, đôi mắt đào hoa mê người cũng không có bất kỳ vui vẻ, nhìn thẳng vào Mộ Hạ làm cho cô chột dạ vô cớ.

“Đến làm chi…, em không sao.” Tầm mắt từ cửa dời vào, Mộ Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Không sao? Bây giờ em rất tốt sao?” Giọng điệu nghiêm túc hỏi, rốt cuộc Nghiêm Tư đi vào.

“Khá tốt…, vết thương nhỏ thôi.” Sờ sờ cái trán mình bị quấn vải thưa, Mộ Hạ ủy khuất nói.

“Mẹ, có đau hay không?” Tinh Tinh nhìn chằm chằm cái trán của cô một chút, rất lo lắng hỏi.

“Không có việc gì …, mẹ rất tốt! Chỉ là. . . . . .” Thấy con gái, cô lập tức lộ ra dịu dàng, mà nói đến nửa chừng, cô nhìn sang Nghiêm Tư nói tiếp: “Tại sao anh dẫn Tinh Tinh theo làm gì?”

“Em cho rằng anh muốn sao!” Tức giận kéo cái ghế qua, Nghiêm Tư ngồi ở bên cạnh cô nói.

“Mẹ, là con muốn đi cùng anh Nghiêm Tư á! Không nên trách anh ấy!” Lập tức thay Nghiêm Tư giải vây, Tinh Tinh chu miệng nói: “Đều do mẹ á…, một ngày một đêm không đi trở về, còn vào bệnh viện, Tinh Tinh lo lắng gần chết!” Nói xong, nơi đáy mắt trong veo liền che lên một tầng sương mù.

“A, xin lỗi bảo bối, mẹ sai rồi! Mẹ sai rồi! Xin lỗi bảo bối !” Vội vàng đưa tay tạo thành chữ thập, Mộ Hạ liên tục nói xin lỗi.

“Vậy mẹ hứa không trách anh Nghiêm Tư nữa, con sẽ tha thứ cho mẹ!” Bĩu môi, Tinh Tinh rất tức giận nói.

Lập tức mắt trợn trắng, Mộ Hạ tràn đầy ai oán trừng mắt liếc Nghiêm Tư. Nhưng vì không để cho con gái tức giận, cô cũng chỉ có thể nói: “Được, được, được, mẹ không trách anh ấy, mẹ không trách anh ấy, bảo bối, con cũng đừng giận mẹ được không?”

“Được rồi, mẹ không trách anh Nghiêm Tư, con không tức giận!” Buông cái miệng nhỏ nhắn ra, Tinh Tinh lập tức lộ ra lúm đồng tiền cười thắng lợi.

Con gái bắt chẹt là hết cách rồi, Mộ Hạ chỉ có thể than thở trong lòng. Vẻ mặt Nghiêm Tư vốn nghiêm túc, cũng bởi vì lời đối đáp của hai mẹ con mà giãn ra, nhưng vẫn có chút lo lắng nói: “Thật không có gì sao? Kiểm tra hết chưa?”

“Thật mà, bác sĩ cũng nói với em rất rõ ràng, chỉ chấn thương đầu nhẹ, nằm hai ngày sẽ hết chuyện.” Bĩu môi, Mộ Hạ nói thật.

Nghiêm Tư nhìn cô khẽ nhíu mày, nếu sự thật như vậy, anh cũng yên tâm, chỉ sợ Mộ Hạ giấu giếm, cho nên anh vẫn quyết định chờ một lát, đi hỏi riêng một chút, bác sĩ tương đối đáng tin hơn.

“Ôi chao, người tuổi trẻ bây giờ thật là không chịu nổi a!” Ứng phó hết người bên ngoài, Trương Lam than thở đi tới. Thấy Mộ Hạ nằm ở trên giường bệnh, vội vàng tiến lên nói: “Ôi chao, Hạ Hạ, cô không sao chứ? Bị thương có nghiêm trọng không ?”

“Chị Lam, chị đừng lo lắng, tôi không sao, vết thương nhỏ!” Vội vàng nhìn Trương Lam cười cười, Mộ Hạ có chút áy náy nói: “Chỉ là rất xin lỗi Chị Lam, chuyện chị nói, tôi còn chưa giải quyết được, hiện tại lại bị thương, để cho chị lo lắng, xin lỗi!”

Nhắc tới chuyện này, nét mặt Trương Lam cũng lúng túng, vội vàng nói: “Ôi chao, chuyện này cô không cần lo lắng …, cũng tại tôi nói với cô những thứ vô dụng kia, cô không cần để trong lòng!” Lời nói đến nửa chừng, cô nghiêng qua nhìn Nghiêm Tư một chút, rất sợ mình nói không sai chỗ nào, làm anh tức giận.

“Chị Lam chị đừng nói như vậy, chuyện này không thể trách chị! Là tôi gây ra phiền toái, nên tôi gánh chịu, chỉ là. . . Tôi. . . . . .”

“Được rồi!” Lời nói của Mộ Hạ đột nhiên bị Nghiêm Tư cắt đứt, vẻ mặt mới vừa hòa hoãn lại cau có, Nghiêm Tư nhìn cô chằm chằm nói: “Ai nói em gây ra phiền toái ? Không biết cái gì cũng đừng mò mẫm quan tâm chuyện này! Em không cần xen vào nữa, nằm dưỡng thương tốt cho anh!”

Ngày hôm qua lúc đi Mại Kỳ tìm Mộ Hạ, Nghiêm Tư cũng nhân tiện hỏi thăm tình huống một chút, mặc dù người bạn đó không nói rõ, chỉ là tám chín phần mười có quan hệ Trữ Mặc Phạm. Nghĩ đến ánh mắt Trữ Mặc Phạm nhìn Mộ Hạ lần trước, trong lòng anh không hy vọng Mộ Hạ đến gần Mại Kỳ một bước!

“Em. . . . . .” Mộ Hạ không cam lòng há miệng, nhìn vẻ mặt của anh trong lúc này, chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói, sau đó nhìn sang Trương Lam. Lần này Trương Lam làm Nghiêm Tư phát bực, đang sợ anh, nhìn thấy ánh mắt của Mộ Hạ, liền vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, Hạ Hạ, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi, chuyện này giao cho chị Lam đi! tôi khẳng định xử lý tốt, cô đừng lo lắng, đừng lo lắng!”

Mộ Hạ bất đắc dĩ trầm giọng, trong lòng hiểu rõ, nếu Trương Lam có thể giải quyết thì ban đầu cũng sẽ không tìm cô rồi. Trương Lam nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì Nghiêm Tư tức giận mà thôi. Hơn nữa mình có chút vô dụng! Cũng đã tìm tới cửa, lại có thể té bị thương nằm vào bệnh viện rất khó hiểu!

“Cô làm sao làm thương? Có phải. . . . . .” Dừng một chút, cô không biết có phải Mộ Hạ đã gặp Trữ Mặc Phạm rồi hay không, tràn đầy lo lắng nói: “Có phải Trữ Mặc Phạm làm hay không?”

“Trữ Mặc Phạm? Là ai vậy?” Không ngờ, vẻ mặt Mộ Hạ mờ mịt hỏi ngược lại anh.

“Ôi chao! Hạ Hạ không quên Trữ Mặc Phạm chứ, anh ấy là Tổng Giám đốc của Mại Kỳ! Buổi tiệc tối lần trước là được. . . . . .”

“Khụ!” Nghiêm Tư đột nhiên ho một cái cắt đứt lời Trương Lam, hơn nữa liếc mặt nhìn sang Tinh Tinh một cái.

Tinh Tinh đứng trước mặt bọn họ, đang chớp đôi mắt tò mò nhìn bọn họ.

Nghĩ đến loại chuyện này không nên để trẻ con nghe, Trương Lam lập tức ngậm miệng.

Mộ Hạ nghi ngờ mà nhìn Trương Lam một chút, lại nhìn Nghiêm Tư một chút, trong đầu không có bất kỳ ấn tượng nào với cái tên mà bọn họ nói.

“Em xác định là mình té bị thương?” Do dự, Nghiêm Tư nhàn nhạt hỏi.

“Đúng vậy, nhưng lại quên té như thế nào rồi.” Mộ Hạ gật đầu.

“Vậy ai đưa em tới bệnh viện?” Nói đến nửa chừng, Nghiêm Tư nhìn lại phòng bệnh VIP, cho dù Mộ Hạ té bị thương ở Mại Kỳ, người của Mại Kỳ cũng không có hào phóng đến mức sắp xếp cho cô ở phòng bệnh VIP chứ? Phía sau nhất định còn có một người mới đúng.

“Quên mất, lúc tỉnh lại. . . . . .” suy nghĩ lại, Mộ Hạ nói tiếp: “Lúc tỉnh lại chỉ một mình em, Nam Phong cũng không nói là ai đưa em tới.”

“Nam Phong?” Nghiêm Tư bắt được mấu chốt, Tinh Tinh cũng vội vàng nói: “Mẹ, Nam Phong là cái gì? Gió phía nam thổi tới sao?”

Nghe xong lời này Mộ Hạ cười, bưng mặt của cô bé nói: “Không phải gió phía nam thổi tới, là bác sĩ Nam Phong, bác sĩ nơi này, người rất tốt, hơn nữa cực kỳ đẹp trai! Trước khi mọi người tới, anh ấy vẫn luôn chăm sóc tôi!”

Nghe nói như thế, Nghiêm Tư và Trương Lam liếc mắt nhìn nhau. Tinh Tinh đầy hứng thú nói: “Có thật không? bác sĩ Nam Phong ở nơi nào vậy? Tinh Tinh có thể gặp chú ấy không?”

Thấy bộ dáng Tinh Tinh hào hứng bừng bừng, Mộ Hạ cười khanh khách: “Chờ một chút chú ấy sắp đến rồi.”

“Cốc cốc!” Hình như là nhắc tào tháo, tào tháo đến, gõ cửa hai cái, Nam Phong đã đẩy cửa đi vào.

Nghiêm Tư nghiêng đầu thấy đối phương mặc áo blue trắng, cảnh giác trong lòng cũng giảm đi không ít. Nam Phong đứng ở cửa thấy người trong phòng bệnh, đáy mắt bình thản âm thầm xẹt qua suy nghĩ, rồi nói: “Xin lỗi, quấy rầy mọi người!”

“A, không có, không có, A Tư, vị này chính là bác sĩ Nam, Nam Phong!” Mộ Hạ vội vàng lắc đầu, vui vẻ nhìn Nghiêm Tư giới thiệu bọn họ với nhau.

Nghiêm Tư từ trên ghế đứng lên, nhìn Nam Phong gật gật đầu nói: “Chào anh! Bác sĩ Nam!”

“Chào anh!” Gật đầu một cái, đôi tay cắm ở trong áo blue trắng, Nam Phong đi tới. Mặc dù trên mặt không có vẻ gì, nhưng trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ đến quan hệ giữa Nghiêm Tư và Mộ Hạ. Người đàn ông này là bạn của cô sao? Chợt trong tầm mắt anh xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ!

Bình tĩnh nhìn sang, Tinh Tinh đang tựa vào Mộ Hạ bên giường, đôi mắt to tròn rất thông minh đáng yêu nhìn anh. Đây là con gái của cô? Trong lòng thầm nghĩ, Nam Phong không khỏi nhìn Tinh Tinh kỹ hơn, phát hiện dáng dấp của cô bé và Mộ Hạ thật giống nhau, đặc biệt là đôi mắt to rất thông minh! Chỉ là sống mũi thật cao và đôi lỗ tai dày, làm sao nhìn khá quen?

Phát hiện Nam Phong đang nhìn mình, Tinh Tinh lập tức lộ ra nụ cười đáng yêu.

“Tinh Tinh mau chào hỏi chú bác sĩ!” Mộ Hạ vỗ vỗ bả vai Tinh Tinh, nói.

“Chào chú bác sĩ! Cám ơn chú xem bệnh cho mẹ cháu!” Chào hỏi vô cùng lễ phép vẫn không quên nói cám ơn, giọng nói trẻ thơ non nớt của Tinh Tinh cùng bộ dáng hiểu chuyện khiến cho khuôn mặt lạnh lung của Nam Phong không khỏi lộ ra vẻ mặt nhu hòa.

“Không cần khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm!” Đối với Tinh Tinh lộ ra nụ cười hiếm thấy, Nam Phong nhìn Mộ Hạ nói: “Con gái của cô rất hiểu chuyện!”

“Nào có, con bé nghịch ngợm lắm!” Mộ Hạ áy náy sờ sờ đầu Tinh Tinh. Ở trước mặt bác sĩ đẹp trai bị nói như vậy, Tinh Tinh vội vàng dát vàng lên mặt mình nói: “Mới không có, Tinh Tinh vốn rất hiểu chuyện á! Là mẹ không hiểu chuyện, còn làm bị thương mình!”

Dáng vẻ Tinh Tinh giống như người lớn, không khỏi làm cho Mộ Hạ quẫn bách, người khác càng không nhịn được cười. Nam Phong cười, âm thầm cảm khái, khó trách Trữ Mặc Phạm muốn đi, cô cũng quên mất anh, còn có một cô con gái đáng yêu, một gia đình tốt đẹp, anh xuất hiện cũng không có bất cứ ý nghĩa gì rồi.

“Bác sĩ Nam, Hạ Hạ bị thương có nặng không?” Bác sĩ cũng ở đây, tự nhiên Nghiêm Tư không quên xác định vết thương của Mộ Hạ.

“Chấn thương đầu nhẹ, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt rất nhanh.” Hời hợt nói tình hình, thấy Mộ Hạ gọi người này là bạn, Nam Phong cảm thấy mình cũng không cần ở lâu nữa, liền nói: “Các người nói chuyện với cô ấy đi, tôi bận việc đi trước. Có chuyện gì thì kêu y tá tìm tôi!”

“Tốt, cám ơn anh, bác sĩ Nam!” Nam Phong quan tâm cô như vậy, Mộ Hạ rất biết ơn.

Trong lòng Nghiêm Tư còn có nghi ngờ, liền nói: “Vậy thì tốt, tôi tiễn anh!” Nói xong giơ tay về phía cửa phòng.

Nam Phong là người thông minh, nhìn ra được anh còn có lời muốn nói, cho nên nhìn anh một cái.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *