Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 035

Chương 035: SÁT VAI HỮNG HỜ

Mặc dù anh không hỏi tới, chỉ là mới vừa rồi khi đi tới nhìn thấy cảnh tượng sôi nổi kia, thân phận của Nghiêm Tư anh cũng hiểu rõ mấy phần. Hơn nữa dáng vẻ Nghiêm Tư quan tâm Mộ Hạ, thực sự quá rõ ràng để cho anh không khỏi suy nghĩ, người đàn ông này chỉ là bạn bè của Mộ Hạ sao?

Hay là nói. . . . . . Mộ Hạ vì bảo vệ thân phận của anh, cho nên mới. . . . . .

Những thứ này đều là suy đoán, anh sẽ không vọng động kết luận, chỉ gật đầu: “Tốt.”

Nam Phong cùng Nghiêm Tư một trước một sau đi ra ngoài, Mộ Hạ nghi ngờ nhìn chằm chằm bọn họ rời đi. Lúc này, Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Mẹ, bác sĩ đại lục đều đẹp trai như vậy sao?”

“Đúng vậy, rất đẹp trai nha!” Nhắc tới trai đẹp, vẻ mặt hai mẹ con đều là ánh mắt lóe sáng, tỏa ra ánh sao. Chỉ là từ đầu tới cuối, Tinh Tinh gật đầu xong nói: “Nhưng mà vẫn là anh Nghiêm Tư đẹp trai hơn !”

Mộ Hạ yên lặng liếc mắt.

Vừa rời khỏi phòng bệnh, Nam Phong cũng không giả vờ ngu, nói thẳng: “Vị tiên sinh này, có phải anh còn có lời muốn nói hay không?”

Nghiêm Tư sững sờ nhìn anh, hai mắt chẳng xao động gật đầu: “Tôi họ Nghiêm, là bạn bè thật tốt của Hạ Hạ, tôi chỉ quan tâm thương thế của cô ấy, cho nên muốn hỏi bác sĩ Nam một chút, Hạ Hạ chỉ là chấn thương sọ não mà thôi sao? Hay là nói. . . . . .”

“Nếu như anh nghi ngờ đối với kiểm tra của chúng tôi, có thể đi bệnh viện khác kiểm tra một lần nữa.” Vẫn bình tĩnh nhìn của anh, giọng nói có chút lãnh đạm, chỉ là Nam Phong cũng không giống như tức giận.

“Không, tôi không phải có ý này!” Nghiêm Tư vội vàng mang theo xin lỗi nói, “Tôi cũng không phải muốn nghi ngờ những chuyện này!”

“Vậy anh muốn nói những gì?” Thoáng cau mày, Nam Phong không hiểu anh đang nghi ngờ gì?

“Tôi…tôi chỉ muốn hỏi, bác sĩ Nam có biết Hạ Hạ bị thương thế nào không? Thật sự là té bị thương sao?” Nghiêm Tư cũng biết mình hỏi không quá lễ phép, chỉ là anh rất nghi ngờ Mộ Hạ bị thương không phải đơn giản như vậy, nhưng Mộ Hạ lại không nhớ nổi.

Trong lòng khẽ động, Nam Phong không khỏi chột dạ vì Trữ Mặc Phạm. Nhưng anh cũng sẽ không bán anh em tốt của mình, mặc dù Trữ Mặc Phạm quả thật quá đáng. Anh nói: “Tôi là bác sĩ, chỉ để ý trị thương, cũng không phải pháp y, còn phải phán đoán lai lịch thương thế của cô ấy, cho nên vấn đề của Nghiêm tiên sinh, tôi sợ rằng không trả lời được.” Nói xong, lại yên lặng nhìn nét mặt Nghiêm Tư, không khỏi hoài nghi, anh không biết Mộ Hạ và Trữ Mặc Phạm có quan hệ?

Đối với câu trả lời của anh cũng không phải thật bất ngờ, Nghiêm Tư gật đầu một cái, sau đó nói xin lỗi: “Xin lỗi bác sĩ Nam, tôi không phải cố ý làm khó dễ anh! Chỉ là, tôi còn muốn hỏi một chút, là ai đưa Hạ Hạ tới nơi này anh biết không? Còn có tiền thuốc men. . . . . .”

“Xin lỗi, Mộ tiểu thư là từ bên phòng cấp cứu chuyển qua cho tôi, cho nên tôi cũng không rõ ràng. Về phần tiền thuốc men, anh có thể đi chổ đóng tiền thuốc kiểm tra.” Tiếp tục lắc đầu, Nam Phong biểu hiện không khác bác sĩ bình thường. Anh hỏi gì cũng không biết, Nghiêm Tư cũng không tiện lại làm khó anh, gật đầu một cái liền không nói nữa.

Nam Phong đối với anh cũng có nghi ngờ, nhưng cũng không có nghĩ quá nhiều, có lẽ anh vì quan tâm Mộ Hạ mà thôi.

Mộ Hạ nằm ở trong bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày, trong thời gian này vẫn là Nghiêm Tư cùng Tinh Tinh ở lại với cô. Nhưng mà nghĩ đến chuyện hai người bọn họ, Mộ Hạ lại cảm thấy thật đau đầu!

Làm thế nào, cô nên làm như thế nào mới có thể giải quyết phiền phức của bọn họ đây?

Hôm nay, Nghiêm Tư chưa có tới phòng bệnh, kể cả Tinh Tinh cũng thế. Mộ Hạ đang kỳ quái, Trương Lam hào hứng chạy vào phòng bệnh, vừa thấy cô liền kêu: “Hạ Hạ, Hạ Hạ, giải quyết rồi, giải quyết rồi!”

“Chị Lam, cái gì giải quyết rồi?” Mộ Hạ mờ mịt nhìn cô không rõ sự thật.

“Ôi chao, chính là chuyện của A Tư và Tinh Tinh đấy, hôm nay A Tư đi làm việc rồi !” Kích động giơ tay múa chân, Trương Lam còn thiếu điều muốn khóc vì vui.

“Bắt đầu làm việc? Chị nói là A Tư đi đóng phim rồi hả ? !” Nghe tin tức như thế, Mộ Hạ cũng giống như bắn khỏi mặt nước liền từ trên giường ngồi dậy, ngay cả vết thương cũng quên!

“Đúng, đúng, đúng, không chỉ là A Tư, còn có Tinh Tinh! Hôm nay đạo diễn tự mình gọi điện thoại, bảo Tinh Tinh đi thử quần áo ….! Còn nói lần trước chỉ là điều chỉnh kịch bản một chút, cho nên mới làm trễ nãi mấy ngày, căn bản không ý tứ gì khác!” Mặc dù lời này Trương Lam không quá tin tưởng, nhưng mà bây giờ không sao, tóm lại là tốt!

“Có thật không? Có thật không? Vậy thì tốt quá!” Nắm quả đấm vung vung cánh tay, Mộ Hạ sớm vui mừng ngay cả đầu cũng không đau. Chỉ là vừa nghĩ đến hiện tại Tinh Tinh đi studio, cô lại không khỏi lo lắng: “Chị Lam, Tinh Tinh đi một mình sao?”

“Dĩ nhiên không phải, yên tâm, tôi bảo trợ lý của A Tư dẫn con bé theo, hơn nữa A Tư nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé!” Trừ Mộ Hạ, Nghiêm Tư là người quan tâm Tinh Tinh nhất, đi studio anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô bé.

“Tốt, cám ơn chị, chị Lam!” Như vậy Mộ Hạ cũng yên tâm.

“Đừng nói lời này, sớm biết chuyện này cứ giải quyết như vậy, tôi sẽ không để cho cô đi Mại Kỳ rồi, còn làm hại cô. . . . . .” Nghĩ đến Mộ Hạ vô duyên vô cớ bị thương, Trương Lam lại đau lòng.

“Chị Lam, tôi không sao! Cũng không trách chị được, chỉ là tôi vẫn không thể chăm sóc Tinh Tinh, có thể phải làm phiền chị!” Lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, Mộ Hạ không biết lúc nào mình mới có thể xuất viện, cho nên lo lắng.

“Chuyện này cô yên tâm, chuyện Tinh Tinh giao cho tôi là được! Cô tốt nhất dưỡng thương, đừng làm khó dễ mình!” Vỗ ngực bảo đảm, đối với Trương Lam mà nói, hiện tại tất cả những thứ này cũng chỉ nhấc một tay thôi !

“Cám ơn chị, chị Lam!”

“Đừng khách sáo! Đừng khách sáo! Được rồi, cô nghỉ ngơi đi! Tôi tới để thông báo tin tức tốt cho cô, trở về tôi còn phải đi studio xem một chút!”

“Ừ, chị đi đi!” Gật đầu, Mộ Hạ cũng không giữ cô lại, ngược lại hi vọng cô lập tức đi studio hỗ trợ trông nom Tinh Tinh một chút.

“Được, đi đây, cô nghỉ ngơi cho tốt !”

Trương Lam vừa đi, Mộ Hạ vui mừng nhắm mắt lại cười trộm, trước đó vẫn còn đang lo lắng, không ngờ vào lúc này liền hết chuyện! Thật sự là quá tốt! Chỉ là. . . . . . Mở mắt ra, cô lại nghi ngờ nhíu mày thầm nghĩ: chuyện này thật đơn giản như vậy sao? Hoàn toàn là bọn họ hiểu lầm, thật ra tổ diễn kịch căn bản không phải thay đổi diễn viên?

Suy nghĩ mãi không ra, cô cũng không nghĩ. Về sau cẩn thận một chút là tốt rồi! Ngã một lần khôn hơn một chút, Mộ Hạ không ngu ngốc, rất rõ ràng đối với cô và Tinh Tinh mà nói, trong cái vòng này nước rất sâu ! Huống chi, vấn đề lớn nhất trước mắt là lúc nào cô mới có thể xuất viện?

Sờ sờ cái trán mình quấn băng gạc, trải qua hai ngày nghỉ ngơi trên căn bản cô cũng không có cảm giác gì, chỉ là thỉnh thoảng hơi có chút choáng váng đầu. Này không biết như vậy có thể xuất viện hay không? Suy nghĩ một chút, cô đưa chân mang dép. Lúc đứng lên còn có một chút choáng váng, cho nên cô vịn hộc tủ đứng một lúc, mới đi về phía cửa phòng.

Cô muốn đi tìm Nam Phong hỏi một chút, lúc nào cô mới có thể xuất viện?

Ngoài phòng bệnh hành lang rất yên tĩnh, nhưng cũng không tối tăm, có thể vì bên ngoài có ánh mặt trời mãnh liệt, ngược lại trong hành lang có loại không khí nhàn nhạt yên ắng. Đôi tay Mộ Hạ cắm vào trong túi quần áo bệnh nhân, từ từ đi về phía phòng làm việc của Nam Phong, thuận đường còn nhìn đông tới nhìn tây quan sát một phen. Hiện tại cô mới phát hiện: bệnh viện này thật không giống bệnh viện khác. Không chỉ có bác sĩ tốt, ngay cả hoàn cảnh cũng tốt!

Chỉ là bệnh viện cao cấp như vậy, thu lệ phí nhất định rất đắt chứ?

Suy nghĩ một chút chi phí của mình mấy ngày nay, trong lòng cô lại một phen trĩu nặng. Lần này lại là Nghiêm Tư giúp cô, tiếp tục như vậy, cô thiếu nợ ân tình lúc nào mới có thể trả hết chứ? Đột nhiên, cô dừng bước. Ngẩng đầu lên, tầm mắt cô nhàn nhạt dừng lại ở phía trước.

Không biết khi nào, có một người đàn ông đứng ở phía trước cô không xa, mà anh cũng đang nhìn cô.

Thấy người đàn ông này lần đầu tiên, Mộ Hạ chợt có loại cảm giác kinh hãi khó hiểu.

Anh bình tĩnh đứng đó, trên tay treo áo khoác tây trang. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào đầu vai anh hơi nghiêng cùng đường nét khuôn mặt rõ ràng, làm cho làn da màu lúa mì của anh ở trong áo sơ mi trắng như ẩn như hiện, bóng dáng cũng cương nghị cao lớn khác thường. Nhưng trong luồng ánh sáng rực rỡ như thế, trên khuôn mặt đẹp trai, cố tình lộ ra một loại nhàn nhạt ưu thương. Giống như vai nam chính bi tình trong phim của Quỳnh Dao.

Mộ Hạ cùng anh yên lặng nhìn nhau, nhìn tròng mắt thâm thúy hẹp dài của anh, nhịp tim không tự chủ rối loạn. Anh cũng nhìn cô, môi mỏng sáng bóng mím thành một đường thẳng, trong mắt lộ ra tình cảm, từ sóng to gió lớn mãnh liệt, đến thất vọng bi thương. Cuối cùng anh rũ mí mắt, lông mi dài rậm gần như tạo thành bóng mờ nhàn nhạt che kín con ngươi của anh, che đậy tất cả vẻ mặt.

Mộ Hạ cũng quay đầu đi, ở chỗ này đụng phải một trai đẹp như vậy là không tệ, chỉ là cả hai bên nhìn nhau như vậy làm cho cô có chút ngượng ngùng. Dù sao cũng là người không quen biết, đối phương nhất định cũng rất lúng túng chứ?

Ánh mắt nhìn lại tròng mắt anh một chút, cô vội vàng cất bước tiếp tục đi về phía trước, sau đó đi qua vị trí của anh trong gang tấc: hờ hững sát vai.

Lồng ngực xẹt qua một cơn đau đớn lạnh lẽo buồn bực, Trữ Mặc Phạm không nhịn được nắm chặt tây trang trong tay, nghe tiếng bước chân của cô đi vòng qua sau lưng của anh, sau đó đứng ở bên ngoài cửa phòng làm việc của Nam Phong, gõ cửa: “Cốc, cốc” “Bác sĩ Nam, anh có đây không?”

Giọng rất chân thành, nhưng lại xa cách.

Cất bước, anh trầm mặc đi tới, dần dần cách cô càng lúc càng xa. Mộ Hạ nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh, chẳng biết tại sao cô cảm thấy người đàn ông này kì lạ, chỉ là người xa lạ sát vai cô cũng không nghĩ nhiều. Sau đó cánh cửa phòng làm việc trước mặt cũng bị mở ra, Nam Phong xuất hiện tại trước mặt cô, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Còn vội vàng ghé đầu nhìn về phía hành lang, chỉ là lúc này trên hành lang đã không có người, chỉ có Mộ Hạ trước mặt anh.

“Bác sĩ Nam, anh làm sao vậy?” Thấy cử chỉ của anh kì lạ, Mộ Hạ không hiểu hỏi.

“À. . . . . . Không có gì, sao cô lại tới đây?” Nhíu mày nhìn cô đồng thời thầm nghĩ, Trữ Mặc Phạm mới đi ra, bọn họ gặp mặt sao? Nhưng coi như gặp mặt, cô cũng không nhớ rõ anh đâu. Khẽ thở dài một cái, Trữ Mặc Phạm tới cho mình thay thuốc trên tay, chỉ là nếu như bình thường, chuyện như vậy hơn phân nửa anh chắc chắn sẽ gọi một cú điện thoại kêu anh đi, nhưng hôm nay lại tự mình tới đây, lý do trong đó: Trong lòng bọn họ cũng biết rõ.

Nhưng được bọn họ xem là nhân vật chính, Mộ Hạ lại là người không liên quan. Nở nụ cười nhìn về phía Nam Phong, Mộ Hạ mang theo vài phần quẫn bách nói: “Tôi hơi buồn bực, cho nên ra ngoài đi một chút. Cũng muốn hỏi anh, khi nào tôi có thể xuất viện?”

“Được rồi, trước tiên đi vào ngồi một chút.” Nhường đường, Nam Phong nhàn nhạt nói.

“A. . . . . . Như vậy sẽ không quấy rầy anh chứ?” Tuy nói như thế, Mộ Hạ cũng đã không nhịn được ghé đầu quan sát phòng làm việc của anh. Thấy dáng vẻ cô quá mức tò mò, Nam Phong không khỏi buồn cười, cũng đã quấy rầy được không? Nói những thứ này cũng đã trễ rồi !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *