Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 036
“Vào đi, cô ngồi trước, tôi lấy cho cô ly nước.” Chỉ chỉ về phía ghế sa lon, Nam Phong đi về phía máy đun nước.
“Bác sĩ Nam, tôi không khát, không cần rót nước đâu!” Nhìn về phía anh khoát khoát tay, ánh mắt tò mò của Mộ Hạ lập tức bắt đầu đánh giá trong phòng làm việc của anh.
“Uống nhiều nước đối với thân thể khỏe mạnh, đặc biệt là phụ nữ!” Lấy ly giấy ra nhấn một ly nước quay đầu lại, thấy cô đang tò mò quan sát hết nhìn đông tới nhìn tây. Anh cười yếu ớt nói: “Thế nào, trong phòng làm việc của tôi có gì không đúng sao?”
“À a, không có !” Nghe anh nói như vậy, Mộ Hạ lập tức bối rối, cũng biết dáng vẻ này của mình nhất định rất xấu hổ, cho nên thật ngượng ngùng nói: “Tôi lần đầu tiên vào phòng làm việc của bác sĩ, cho nên. . . . . . Hắc hắc, liền có chút mới lạ.”
“Có cái gì tốt mới lạ, phòng làm việc chính là phòng làm việc.” Nhét ly nước vào trong tay cô, Nam Phong đi tới sau bàn làm việc ngồi xuống, cũng nói: “Cô cũng ngồi đi!”
“Được, cám ơn bác sĩ Nam.” Ngượng ngùng ngồi xuống ở trên ghế salon, tầm mắt Mộ Hạ vẫn còn di chuyển ở trong phòng làm việc của anh. Vừa nhìn vừa nói: “Bác sĩ Nam, nói như vậy, phòng làm việc của bác sĩ không phải nên để rất nhiều thứ sao? Ví dụ như trong phim Hồng Kông, phòng làm việc bác sĩ nhất định không thể thiếu sơ đồ giải phẩu cơ thể người, bộ xương, còn có một số gian phòng, bác sĩ sẽ… Đặt hộp sọ, nội tạng ở trong phòng làm việc để nghiên cứu. Tại sao phòng làm việc của anh sạch như vậy?” Trừ trên giá sách sau lưng để không ít bộ sách y học, phòng làm việc của Nam Phong chính là một bộ bàn ghế làm việc, cùng ghế sa lon bàn trà mà thôi.
Nhìn ánh mắt cô thật sự tò mò, Nam Phong bỗng nhiên có cảm giác cái ót có giọt mồ hôi chảy xuống. Có chút im lặng hỏi ngược lại: “Phòng làm việc bác sĩ nhất định phải để những thứ đó sao?” Còn có hộp sọ, nội tạng gì đó, cô cho rằng tất cả bác sĩ đều là biến thái sao? !
“A. . . . . . Trong phim truyền hình đều diễn như vậy.” Không thú vị chớp mắt, Mộ Hạ nói thật.
Cái ót lại tăng thêm một giọt mồ hôi lạnh, Nam Phong hắng giọng nói: “Được rồi, có thể là tôi không quá ưa thích những thứ đó, cho nên không có để. Bởi vì tôi không thích lúc nghỉ ngơi, còn phải nghiên cứu công việc. Đặc biệt là những thứ hộp sọ, nội tạng kia!”
“Ồ.” Hoàn toàn không có phát hiện lời này của anh im lặng đến cỡ nào, Mộ Hạ lại tin thật, gật đầu một cái.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ không hiểu của cô, Nam Phong đột nhiên cảm thấy, cô gái này còn rất đáng yêu !
“Đúng rồi, bác sĩ Nam, lúc nào tôi có thể xuất viện vậy?” Đột nhiên nhớ tới mục đích của mình đi tới, Mộ Hạ vội vàng hỏi.
“Cô rất gấp xuất viện sao?” Nam Phong hỏi ngược lại.
“Ừ, bởi vì tôi vẫn nằm viện, con gái của tôi không ai chăm sóc, cho nên tôi không quá yên tâm!” Vẫn nhờ Nghiêm Tư cùng Trương Lam cũng không tiện, cô vẫn suy nghĩ muốn tự mình cùng Tinh Tinh đi quay phim.
“Con gái của cô có thể giao cho những người khác, bạn bè của cô hoặc là cô có thể liên lạc với chồng của cô một chút. Mặc dù bây giờ cô khôi phục không tệ, vốn dĩ ở góc độ của bác sĩ, tôi vẫn hi vọng cô ở lại hai ngày nữa để quan sát.” Nam Phong đứng ở góc độ nghĩ cho thân thể cô mới có thể có ý kiến như vậy. Nhưng Mộ Hạ không khỏi rũ chân mày, đôi tay bưng ly trà tâm sự nặng nề, lông mi rũ xuống.
“Mộ tiểu thư, chẳng lẽ cô có điều gì phiền toái sao?” Nhìn dáng vẻ của cô, Nam Phong không nhịn được hỏi.
“Ừ. . . . . . Tôi không muốn làm phiền bọn A Tư, anh ấy là ngôi sao vẫn mang theo đứa bé cũng không quá dễ dàng. Còn chồng. . . . . .” Dừng một chút, Mộ Hạ hơi có chút lúng túng nhìn anh một chút: “Thật ra tôi còn chưa có kết hôn, càng không có chồng.”
Trên mặt bình tĩnh rõ ràng hơi sửng sốt, Nam Phong sững sờ nhìn cô.
Mộ Hạ bối rối cúi đầu, đối với chuyện chưa kết hôn mà có con, mồ côi cha mẹ cũng có rất nhiều người sẽ có ánh mắt khác thường. Mặc kệ là xã hội có cởi mở bao nhiêu, có một số ý kiến vẫn ăn sâu bén rễ giấu ở trong lòng người, chỉ là có gặp phải vấn đề hay không.
“À, xin lỗi Mộ tiểu thư, tôi cũng không phải có ý đó!” Bỗng chốc đứng lên, nhìn Mộ Hạ càng cúi mặt thấp xuống, Nam Phong đột nhiên biết mình lúc này rất thất thố, đối với cô mà nói bị tổn thương đến cỡ nào.
“Không có việc gì, tôi cũng không ngại.” Ngẩng đầu nở nụ cười với anh, đã thấy nhiều, Mộ Hạ sớm học được quên ánh mắt khác thường của người ta rồi.
“Không, không, tôi thật sự không có ý tứ ấy, tôi chỉ là . . . Chỉ là có chút ngoài ý muốn! Thật, chỉ là như thế!” Nam Phong khoa tay múa chân, trong lòng rất ảo não đối với mình mới vừa thất lễ.
Không ngờ Nam Phong sẽ giải thích nghiêm túc như thế, độ thiện cảm của Mộ Hạ đối với anh lại tăng lên không ít! Càng lúc càng cảm thấy anh là một người rất tốt.
“Cám ơn anh, bác sĩ Nam, nhưng tôi thật không sao, cho nên anh cũng không cần để ý.” Trong nụ cười càng thêm một phần tin tưởng, Mộ Hạ chân thành nói.
“. . . . . .” Nhìn cô nở nụ cười chân thành, ngược lại Nam Phong không biết nên nói gì. Cuối cùng cười theo nói: “Cô không có hiểu lầm là tốt rồi.”
“Ừm!”
Âm thầm thở nhẹ một hơi, Nam Phong lại ngồi xuống, sau đó nói: “Vậy nếu như cô muốn xuất viện thì chờ ngày mai đi. Đổi thuốc xong, cô đi!”
“Có thật không? Tôi có thể xuất viện? !” Nghe nói như thế, ngược lại Mộ Hạ vui mừng đứng lên.
“Ừ,” nghiêm túc gật đầu, Nam Phong cũng không quên dặn dò: “Chỉ là sau này trở về cũng phải chú ý nghỉ ngơi, nếu không, về sau lưu lại di chứng gì, cũng không nên trách tôi đấy!”
“Tốt, cám ơn anh, bác sĩ Nam! Anh thật là bác sĩ rất tốt rất tốt trên thế giới!” Vội vàng cúi người chào anh, Mộ Hạ thật vui mừng!
Cô có thể xuất viện, có thể cùng Tinh Tinh đi studio rồi !
Nghe được cô nói như vậy, đáy lòng Nam Phong không khỏi có mấy phần cảm giác vui vẻ: thậm chí lỗ tai cũng có chút đỏ lên. Vì vậy không được tự nhiên hắng giọng nói: “Khụ khụ. . . . . . Không có việc gì, không cần khách sáo.” Nói xong nhìn lại dáng vẻ vui vẻ của cô một chút, anh cũng không nhịn cong khóe miệng.
“Tôi nói thật, bác sĩ Nam, anh thật là một người tốt! Người bệnh không quen không biết giống như tôi, anh còn đối với tôi tốt như vậy!” Mộ Hạ thật rất biết ơn anh, từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp được bác sĩ cẩn thận chăm sóc người như vậy.
Chỉ là lời của cô có thể làm cho Nam Phong chột dạ không dứt, bởi vì chăm sóc cô như thế, tất cả đều là quan hệ với Trữ Mặc Phạm. Nếu không, một bệnh nhân chấn thương sọ não nho nhỏ, làm sao khiến Nam Đại thiếu gia tự ra tay? Nhưng bây giờ. . . . . .
“Rất cám ơn cô đã nghĩ như vậy, nếu như Mộ tiểu thư nguyện ý, chúng ta có thể kết giao bạn bè!”
“Tốt! Anh cũng đừng gọi tôi Mộ tiểu thư nữa, gọi tôi Mộ Hạ là được!” Sảng khoái đồng ý, có thể kết giao bạn bè với bác sĩ Nam Phong tốt như vậy, Mộ Hạ cảm thấy rất vui vẻ.
Không ngờ cô lại hào phóng đồng ý, Nam Phong cười một tiếng: “Được, Mộ Hạ.”
“Hắc hắc. . . . . . Bác sĩ Nam, anh bận rộn, tôi đi về trước đây.” Cười đặt ly nước xuống, cô cũng không quấy rầy anh thêm.
“Không sao, cô có thể ngồi một lát nữa.” Nam Phong đứng lên giữ cô lại.
“Không, tôi không muốn quấy rầy anh xem bệnh, nếu không người ta sẽ trách tôi thì nguy rồi!” Mộ Hạ nói đùa. Nam Phong cười nhạt, nếu như anh nói cho cô biết, thật ra trong bệnh viện này, nếu như không có quan hệ đặc biệt, căn bản không tới phiên anh tự ra tay chữa bệnh, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào? Nhưng đứng ở bác sĩ góc độ suy nghĩ, anh cũng không ép cô, nói: “Vậy thì tốt, cô đi nghỉ ngơi đi, đừng mệt mỏi.”
“Ừ, gặp lại, bác sĩ Nam.” Nhìn anh vẫy tay một cái, Mộ Hạ chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng làm việc của anh.
“Hẹn gặp lại.” Đưa cô tới cửa, Nam Phong đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô nhẹ nhàng rất khó tưởng tượng, sáu năm trước cô cùng Trữ Mặc Phạm dính líu quan hệ như thế nào. Nếu như sáu năm trước cô chính là cô gái sáng sủa sạch sẽ, Trữ Mặc Phạm làm sao nhẫn tâm tổn thương cô sâu sắc như vậy, sâu đến cô tình nguyện quên anh!
. . . . . . Anh luôn có lý do làm tổn thương em, chỉ vì em quá yêu anh !
Chợt, trong đầu anh chợt thoáng qua một câu nói như vậy, trong ngực cũng buồn bực đau đớn. Sau đó suy nghĩ vừa rồi cũng đã cắt đứt rồi, trên khuôn mặt đẹp trai của Nam Phong lại phủ lên một lớp sương lạnh xa cách.
***
Ngày thứ hai, sáng sớm Tinh Tinh liền tới phòng bệnh của Mộ Hạ. Nghiêm Tư bởi vì phải quay phim cho nên không có đi, Trương Lam phải đưa Tinh Tinh đến studio. Mộ Hạ cũng không nói với cô chuyện hôm nay có thể xuất viện, bởi vì cô không muốn làm phiền bọn họ nữa, chút nữa mình về khách sạn là được.
“Mẹ, ngày hôm qua đạo diễn khen con thật đáng yêu, hơn nữa mặc quần áo rất đẹp!” Vừa tiến vào, Tinh Tinh liền bắt đầu nói chuyện ngày hôm qua ở studio với Mộ Hạ. “Còn có rất nhiều chú dì đều nói con là người đẹp nhí, sau này nhất định là một ngôi sao lớn xinh đẹp !”
“Biết rồi, biết rồi, bảo bối của mẹ xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất rồi !” Siết chặt mặt của cô bé, sờ sờ tóc dài mềm mại và nơ cài tóc con bướm trên đầu cô bé, nhìn dáng vẻ con gái xinh đẹp, Mộ Hạ không khỏi nở nụ cười.
“Nhất định! Mẹ, mẹ cũng là người đẹp, chỉ kém hơn con một chút !” Nằm ở trước mặt Mộ Hạ, dùng ngón tay út mềm mại khoa tay múa chân, mức độ tự luyến của Tinh Tinh đã sắp vượt qua Nghiêm Tư!
Mộ Hạ Lộ ra bất đắc dĩ, chỉ có thể cưng chiều siết chặt mặt của cô bé: “Nhóc tự luyến phát điên!”
“Con rất thành thật, chỉ là nếu như mẹ muốn so sánh xinh đẹp với Tinh Tinh cũng có thể, bởi vì ở trong mắt của Tinh Tinh, mẹ đều muốn xinh đẹp hơn so với bất kỳ cô gái nào!” Cả khuôn mặt đều mang theo nụ cười, lời nói của Tinh Tinh trực tiếp làm cho trái tim Mộ Hạ ấm áp.
“Ưmh, bảo bối cũng là người đẹp nhí xinh đẹp nhất trong mắt mẹ !” Vội vàng chu miệng về phía Tinh Tinh, trong lòng Mộ Hạ cũng ngọt ngào muốn tan chảy!
Cùng mẹ miệng đối miệng thân ái, Tinh Tinh lại hỏi: “Mẹ, lúc nào mẹ mới có thể xuất viện hả? Chú Đạo diễn nói, ngày mai con có thể đi studio quay phim rồi, con muốn mẹ đi cùng con.” Nói tới chỗ này, khuôn mặt tươi cười của Tinh Tinh từ từ xụ xuống, nói thật lần đầu tiên đóng phim, cô bé vẫn rất hy vọng có thể có mẹ làm bạn.
“Bảo bối yên tâm, hôm nay mẹ có thể xuất viện!” Cười bưng lấy mặt của cô bé, Mộ Hạ lập tức nói cho cô bé biết tin tức tốt này.
“Thật sao?” Tinh Tinh lập tức mừng rỡ.
“Đúng vậy, chờ bác sĩ Nam thay thuốc cho mẹ xong, mẹ sẽ có thể đi được rồi.” Gật đầu, ngày hôm qua Nam Phong nói cô còn nhớ rõ.
“Vậy con đi hỏi bác sĩ Nam một chút khi nào tới thay thuốc cho mẹ!” Đột nhiên đứng thẳng người, Tinh Tinh hưng phấn nói.
“Không cần, chú sẽ tới rất nhanh, con đừng chạy loạn!” Mộ Hạ còn chưa nói hết lời, Tinh Tinh đã sớm không kịp chờ đợi, chạy ra ngoài.
“Tinh Tinh!”
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 241
Không có bình luận | Th12 12, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 304
Không có bình luận | Th12 28, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 242
Không có bình luận | Th12 12, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 187
Không có bình luận | Th11 23, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.