Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 037

Chương 037: NHỚ KỸ HIỆN TẠI MỚI KHÔNG ĐAU

Hào hứng chạy ra phòng bệnh, nhưng chờ đứng ở trong hành lang, Tinh Tinh mới phát hiện ra mình căn bản không biết chú bác sĩ đẹp trai đó ở nơi nào? Lúc cô bé mặt mày ủ dột, Nam Phong lại tay cầm bệnh án, dẫn theo mấy y tá từ trong phòng bệnh không xa đi ra.

Nhìn thấy anh, Tinh Tinh nhất định không kịp chờ đợi chạy tới, “Chú bác sĩ đẹp trai !” Chạy đến trước mặt Nam Phong, Tinh Tinh trong trẻo kêu lên.

Từ trong bệnh án ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy Tinh Tinh cười híp mắt đứng ở trước mặt. Trên mặt Nam Phong thoáng qua một tia kinh ngạc, “Tinh Tinh?” Mấy y tá càng ngạc nhiên: từ đâu tới Lolita, còn đáng yêu như vậy!

Giao bệnh án cầm trong tay cho những người khác, Nam Phong thoáng khom lưng lộ ra một chút dịu dàng, nhìn Tinh Tinh nói: “Vậy cháu tìm chú có việc sao? Hay là khó chịu chỗ nào rồi sao?” Thường thấy dáng vẻ bác sĩ Nam nghiêm trang, không tuỳ tiện nói cười, hiện tại nhìn anh dịu dàng đối đãi với đứa bé này, mấy y tá phía sau anh càng giống như thấy vùng đất mới, có chút nhốn nháo.

Thấy Nam Phong không ghét mình, Tinh Tinh cũng không phải vui vẻ bình thường. Tiến lên một bước, con ngươi cực độ tinh nghịch giống như mẹ của cô bé tiếp tục mang theo nụ cười, giọng non nớt trong veo nói: “Cháu không có không thoải mái, chú bác sĩ không cần lo lắng, cháu chỉ muốn hỏi chú bác sĩ lúc nào có thể thay thuốc cho mẹ của cháu?”

Thì ra là như vậy, Nam Phong lập tức gật đầu nói: “Hiện tại liền có thể đi, chúng ta cùng đi thôi.”

“Tốt!” Khéo léo gật đầu, Tinh Tinh cười híp mắt đi theo anh.

Nam Phong không quá hiểu đối với trẻ nhỏ, nhưng Tinh Tinh rất hướng ngoại, rất chủ động, cho nên anh vô cùng dễ dàng trò chuyện với cô bé. Sôi nổi đi ở bên cạnh anh, Tinh Tinh nói: “Chú bác sĩ đẹp trai, mẹ nói chú tên Nam Phong, vậy sau này cháu có thể gọi chú là chú Nam Phong hay không?”

“Dĩ nhiên có thể rồi!” Cúi đầu nhìn cô bé, trên mặt cô nở nụ cười sáng rỡ, cũng làm cho khóe miệng Nam Phong cong lên nụ cười.

“Thật sao, vậy sau này cháu còn có thể tới tìm chú Nam Phong chơi sao?” Nhìn trong đôi mắt to lóe lên mừng rỡ, Nam Phong không biết vì sao cô bé thích anh như vậy. Nhưng dĩ nhiên anh cũng rất vui vẻ, lập tức gật đầu: “Có thể, Tinh Tinh tới, chú sẽ rất vui !”

“Thật tốt quá!” Tinh Tinh không nhịn được hoan hô, trong lòng hồi hộp hơn! Bởi vì cô bé lại thành công câu được một trai đẹp, hơn nữa còn là bác sĩ rất ngầu !

Không biết tại sao Tinh Tinh vui mừng như vậy, nhưng đứa bé sáng sủa tính tình đáng yêu, thật rất làm người khác ưa thích. Chỉ là, mẹ của cô bé là Mộ Hạ, mà cha của cô bé. . . . . . Nghĩ tới đây, Nam Phong bật thốt lên: “Tinh Tinh, cha của cháu là ai ?”

“Hả?” Gương mặt mới vừa còn tràn đầy nụ cười, bởi vì vấn đề này của anh mà ngây ngẩn cả người. Nam Phong tự biết hỏi đường đột, không khỏi tự trách.

Nhưng Tinh Tinh cũng không hề để ý, sửng sốt một chút sau đó lập tức nở nụ cười nói: “Tinh Tinh không có cha ! Bởi vì mẹ mất trí nhớ, nhớ không nổi cha là ai, cho nên cháu cũng không biết.”

Lần này, đổi lại Nam Phong ngây ngẩn cả người.

Mộ Hạ không biết cha của đứa bé là ai ?

Với trí tuệ. . . . . .

“Tinh Tinh, cháu bao nhiêu tuổi rồi hả ?” Liếc mắt Tinh Tinh khoảng chừng 4-5 tuổi, nhưng bây giờ đứa bé đều rất lớn nhanh, nhìn bề ngoài không thể kết luận. Trước đó Nam Phong cũng không có chút để ý, hiện tại mới phát hiện trong đó có điều kỳ lạ.

“Tuổi tây năm tuổi, sinh nhật là ngày 27 tháng 10, chòm sao bò cạp! Nhóm máu B! Thích ăn kẹo bơ cứng và sữa tươi vani nhất, thích chơi cùng động vật nhỏ nhất, người thích nhất là. . . . . .” Nam Phong chỉ hỏi một cái vấn đề, Tinh Tinh lại nói ra sinh nhật và tất cả điều yêu thích của mình. Chủ động Nam Phong cũng có chút không biết làm sao, chỉ là tính tình như vậy ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu. Hơn nữa những lời này của Tinh Tinh, cũng làm cho Nam Phong lấy được vài tin tức rất quan trọng.

Sinh nhật, nhóm máu.

Nếu như anh nhớ không lầm, Mộ Hạ đã nói, sau khi cô xảy ra chuyện nằm trên bệnh giường nửa năm, mà tinh Tinh đã năm tuổi, cho nên khi đó cô đã mang thai ! Mà anh đã xem qua trên bệnh án của Mộ Hạ, nhóm máu của cô là nhóm A, nhưng anh cũng nhớ, nhóm máu bạn tốt của mình là nhóm B!

Như vậy cho ra kết luận: nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, bạn tốt của anh đã là người cha vô dụng năm năm rồi! Nhìn lại khuôn mặt Tinh Tinh một chút, trước đó cảm thấy có chút đặc biệt nhìn quen mắt, càng làm cho anh xác định suy nghĩ này!

Kết luận như vậy, Nam Phong đột nhiên không biết nên vì Trữ Mặc Phạm mặc niệm hay là cao hứng. Thậm chí thầm nghĩ, nếu như Trữ Mặc Phạm biết tin mình làm cha, khi không kiếm ra một cô con gái lớn như vậy, vẻ mặt anh sẽ như thế nào?

“Chú Nam Phong, chú làm sao vậy?” Thấy Nam Phong đột nhiên không nói tiếng nào, Tinh Tinh nghi ngờ nhìn anh.

“Hả?” Nam Phong lấy lại tinh thần, nhưng anh còn chưa lên tiếng, liền nghe được tiếng của Mộ Hạ: “Tinh Tinh!” Mộ Hạ đứng ở phía trước, khuôn mặt có chút nóng nảy.

“Mẹ!” Tinh Tinh lập tức chạy về phía cô. Nam Phong cũng cất bước đến gần cô.

“Bảo con không nên ra ngoài, còn không nghe lời!” Định trừng phạt nắm mặt Tinh Tinh, thấy Nam Phong đến gần, Mộ Hạ vội vàng nói xin lỗi: “Ngượng ngùng Nam Phong, đứa nhỏ này quấy rầy anh làm việc !”

“Không có, Tinh Tinh thật biết điều!” Đôi tay lại cắm vào trong áo khoác trắng, Nam Phong cười nhạt nhìn hai mẹ con.

“Vậy là sao, người ta thật biết điều có được hay không!” Nghe được Nam Phong nói vậy, Tinh Tinh cũng lập tức biện hộ cho mình.

Mộ Hạ lại nắm mặt của cô bé, sau đó nói với Nam Phong: “Không có gây thêm phiền toái cho anh là tốt rồi, anh tiếp tục làm việc đi, tôi mang con bé trở về.”

“Không có việc gì, tôi đang muốn đi thay thuốc cho cô, cùng đi thôi.” Nam Phong nhìn về phía phòng bệnh của cô, nói.

“Nhìn đi, chú Nam Phong đang muốn đi tìm mẹ đó! Cho nên Tinh Tinh không có gây thêm phiền toái cho chú Nam Phong!” Tinh Tinh vẫn còn giải thích sự trong sạch của mình.

“Biết rồi, biết rồi! Nhưng sau này không thể chạy loạn!” Nhìn bộ dáng con gái hết sức biện hộ như vậy, Mộ Hạ vừa bực mình vừa buồn cười.

Nam Phong yên lặng đi ở sau lưng các cô, trong lòng rất do dự, có nên nói cho Trữ Mặc Phạm biết kết luận mới vừa rồi của mình hay không? Dù sao thân phận của anh không bình thường, đột nhiên có thêm đứa con gái, không phải chuyện vài ba lời có thể ứng phó. Huống chi, anh cũng không biết bây giờ Trữ Mặc Phạm suy nghĩ gì, nếu cuối cùng anh chỉ muốn con gái không cần Mộ Hạ, hoặc là cũng không muốn hai người, còn muốn đuổi bọn họ đi. Vậy đối với Mộ Hạ và Tinh Tinh đều là tổn thương.

Nhìn hai mẹ con đều không biết gì, anh không hạ được loại nhẫn tâm này. Cho nên trước hết quyết định không nói gì cả, xem tình hình rồi tính.

Nam Phong vừa vào phòng bệnh đã giúp Mộ Hạ tháo băng gạc, thay thuốc. Sau đó chỉ băng bó nhẹ cho cô, như vậy sau khi cô xuất viện cũng sẽ không cảm thấy bị trở ngại.

Trong lòng rất biết ơn Nam Phong, sau khi thay thuốc xong, Mộ Hạ cũng không quên nói cám ơn: “Nam Phong, lần này thật cám ơn anh !”

“Đây là trách nhiệm của tôi, hơn nữa cô đã nói cám ơn rất nhiều lần!” Nam Phong mang theo một chút chịu thua, cười yếu ớt nói.

“Cho dù anh xem là trách nhiệm, nhưng đối với tôi mà nói là ân tình rất quan trọng! Cho nên nói bao nhiêu tiếng cám ơn cũng có thể á!” Ngồi xếp bằng ở trên giường, Mộ Hạ nở nụ cười sáng rỡ nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, chú Nam Phong trị lành vết thương cho mẹ, cho nên mẹ phải nói cám ơn, Tinh Tinh cũng muốn nói cám ơn!” Đứng ở bên giường Tinh Tinh cũng gật đầu liên tục nói theo, cuối cùng còn nói: “Để tỏ lòng biết ơn, Tinh Tinh còn phải tặng cho chú Nam Phong một món quà!”

“Quà gì?” Nam Phong tò mò nhìn cô bé.

Tinh Tinh cười nhìn anh ngoắc ngoắc tay, ý bảo anh khom người xuống.

Mộ Hạ nhìn bộ dáng con gái cười mờ ám, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác không ổn, nhưng không chờ cô mở miệng, đôi tay Tinh Tinh bưng lấy khuôn mặt của Nam Phong khom người xuống, sau đó “Chụt!” Để lại trên khuôn mặt đẹp trai của anh một vệt nước miếng.

“Khanh khách. . . . . .” Buông Nam Phong ra, Tinh Tinh cười thật đắc ý. Nam Phong hơi sửng sốt một chút, mới cười lên. Bởi vì là đứa bé, anh không có nghĩ gì, còn nói: “Tinh Tinh tặng quà, chú nhận, cám ơn!”

“Không cần khách sáo!” Tinh Tinh thật vui vẻ! Thuận lợi ăn đậu hũ trai đẹp, còn được khích lệ!

Chỉ có Mộ Hạ không vui, dùng ánh mắt khi dễ nhìn chằm chằm con gái, cô chợt giật mình có một loại lo lắng trứng vỡ. Vì sao con gái cô lại mê trai như vậy! Hiện tại đã mê trai như vậy, sau này trưởng thành làm thế nào? !

Nhưng khi nhìn thấy Nam Phong không hay biết bị ăn đậu hũ, cô cũng ngượng ngùng vạch trần tâm tư của Tinh Tinh, chỉ có thể chê cười nói: “Con bé nghịch ngợm.”

“Không có, thật biết điều.” Nam Phong hoàn toàn không có nhận ra ý của cô. Như vậy Mộ Hạ cũng không nói gì nữa, tránh cho cuối cùng cô bé bị khinh bỉ.

Nhưng sau khi Nam Phong dừng một chút, dùng vẻ mặt hơi nghiêm túc nói: “Mộ Hạ, chuyên khoa của tôi là khoa giải phẫu thần kinh, nếu như cô đồng ý, có lẽ tôi có thể giúp cô tìm được phương pháp khôi phục trí nhớ.”

Nụ cười trên mặt phai đi, Mộ Hạ chợt tránh ánh mắt nghiêm túc của anh, có chút lộp bộp nói: “À, chuyện này. . . . . .”

“Cô không muốn khôi phục trí nhớ?” Thấy vẻ mặt cô như thế, Nam Phong cảm thấy ngoài ý muốn.

“Cũng không phải vậy!” Gãi gãi mặt của mình, Mộ Hạ cũng không biết nên bày tỏ tâm tình của mình như thế nào, thật ra cô cũng muốn khôi phục, nhưng vừa nói đến chuyện này, cô lại luôn có loại cảm giác thiếu hăng hái. Cũng không quá tích cực.

“Mặc dù có lúc tôi cũng muốn biết, trước khi mất trí nhớ, tôi là người như thế nào, trải qua cuộc sống như thế nào! Nhưng. . . . . . Trước kia A Tư nói, sau khi tôi xảy ra chuyện nằm trên giường nửa năm, vẫn không có người hỏi thăm thương thế của tôi, cho nên anh ấy mới không thể không mang tôi đi Đài Loan.” Dừng một chút, Mộ Hạ lại nhìn anh nói: “Có lẽ, mất trí nhớ cũng không có cái gì không tốt, nhớ kỹ hiện tại là được, như vậy mới không đau!”

Cô đối với cuộc sống hiện tại cũng không có cái gì không hài lòng, dù là một mình mang theo Tinh Tinh, cũng sống rất vui vẻ. Cho nên trí nhớ cũng không quá quan trọng.

Mà Nam Phong càng thêm rung động, nhìn bộ dáng cô bây giờ, ngẫm lại dáng vẻ cô cố hết sức quên Trữ Mặc Phạm, vẻ mặt anh mới vừa rồi khẩn cấp cũng biến mất ở đáy mắt. Nhếch môi cười nói: “Mới vừa rồi chỉ là ý kiến của tôi mà thôi, nhưng quan trọng nhất vẫn là quyết định của cô. Nếu như cô rất tốt, thật ra có đi qua trí nhớ hay không, cũng không quan trọng!”

“Ừ, nếu như có một ngày tôi muốn khôi phục nhớ, tôi sẽ tới tìm anh!” Nam Phong không có làm khó cô, cũng để cho cô thở phào nhẹ nhõm.

Trí nhớ có lẽ rất quan trọng, nhưng hiện tại của cô quan trọng hơn! Nghĩ tới, tầm mắt của cô đã chuyển tới Tinh Tinh ở bên cạnh.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!