Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 038

Chương 038: NỮ THẦN ĐẮT KHÁCH

Mùa đông gần tới, ánh nắng trở nên nhợt nhạt. Phòng làm việc Tổng Giám đốc Mại Kỳ vắng ngắt, lộ ra không khí ảm đạm, tiêu điều.

Bước chân dài tiến vào, đi công tác nhiều ngày cuối cùng trợ lý Du từ Đài Loan trở về, hơn nữa ngay đầu tiên liền gặp Trữ Mặc Phạm.

“Tổng Giám đốc.” Cung kính đứng ở trước mặt Trữ Mặc Phạm, trợ lý Du hơi khom người. Nhưng Trữ Mặc Phạm lại chỉ cúi ở bên trong tài liệu, nhàn nhạt mở miệng: “Cậu vất vả rồi!” Le que mấy chữ, so với lần trước gấp gáp thô bạo hối thúc anh đi Đài Loan, lần này thực sự quá lạnh nhạt, khiến trợ lý Du cũng có chút không hiểu rõ. Nhưng anh vẫn không dám chậm trễ, vội nói: “Tổng Giám đốc, chuyện anh bảo tôi điều tra tôi đã tra rõ, cô gái kia. . . . . .”

“Chuyện này không cần nhắc lại.” Không cần suy nghĩ, Trữ Mặc Phạm chỉ lãnh đạm ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh không dậy gợn sóng nói: “Mấy ngày nay cậu vất vả rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi. Nhưng chuyện này không nên nhắc lại, tôi đã không muốn biết.”

Cô đối với anh hận đã thấu xương, nếu như cô muốn làm người xa lạ, vậy anh cần gì làm điều thừa thải?

Chỉ là trong miệng có chút khó chịu, anh không khỏi mím môi một cái, lại nói: “Cậu đi ra ngoài đi, còn có những chuyện khác chờ cậu xử lý.”

Trợ lý Du đứng yên, chỉ một tuần lễ ngắn ngủi, thái độ của Trữ Mặc Phạm quả thật tưởng như hai người! Chẳng lẽ trong vòng một tuần lễ xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà loại phỏng đoán này trợ lý Du cũng chỉ dám chợt thoáng qua trong đáy lòng, hiểu rõ gật đầu nói: “Vâng” xoay người đi vài bước, trợ lý Du vừa giống như nhớ tới chuyện gì, quay trở lại nói: “Tổng Giám đốc, trước đó tôi có nhận được tin tức, nghe nói công ty Cao Lực sẽ cạnh tranh hạng mục đầu tư hàng không dân dụng bên Pháp với chúng ta, chuyện này. . . . . .”

Khóe miệng chợt cong lên nụ cười lạnh, giương mắt đã không phải vẻ mặt u ám mới vừa rồi, Trữ Mặc Phạm giống như ông vua ở cao trên, khẽ ngửa người ra sau, đôi tay vòng ở trước ngực cười như không cười nói: “Vậy hãy để cho anh ta tranh! Anh ta muốn thua ở trước mặt của tôi một lần, tôi cần gì phải từ chối ý tốt của anh ta?” Trên thương trường, Trữ Mặc Phạm tuyệt đối là một người khiến cho đối thủ không rét mà run. Quyết định kế sách, khôn khéo giảo hoạt, thủ đoạn mạnh mẽ vô tình, thậm chí được gọi là âm hiểm! Cũng bởi vì anh như vậy, mới có thể phát triển Mại Kỳ lớn mạnh như thế!

Đi theo Trữ Mặc Phạm nhiều năm, suy nghĩ của anh ở trên thương trường, trợ lý Du đã sớm hiểu, mới vừa rồi nhắc tới chỉ là muốn xác định thái độ của anh rõ ràng hơn. Như vậy, anh ta có thể mạnh tay đi làm!

“Tôi hiểu rồi.” Sáng tỏ gật đầu, trợ lý Du không do dự một phần.

Đáy mắt lạnh lẽo xẹt qua ánh sáng khát máu, đùa bỡn đối thủ sau đó đánh bại, đó cũng là một loại cảm giác đáng giá của Trữ Mặc Phạm !

***

Mộ Hạ trở lại khách sạn dùng điện thoại bàn gọi điện thoại cho Nghiêm Tư, nói cho anh biết mình đã trở về. Sau đó Nghiêm quay phim xong liền vội vã chạy về. Vào cửa nhìn thấy Mộ Hạ thật tốt đứng ở trước mặt mình, trong lòng thở phào, đồng thời, anh cũng không quên trách móc: “Em được đấy! Xuất viện cũng không nói một tiếng!”

“Đây không phải là, không muốn làm trễ nãi anh sao!” Tự biết đuối lý, Mộ Hạ vội vàng bày ra vẻ mặt lấy lòng.

“Hừ!” Kiêu ngạo hừ một tiếng, Nghiêm Tư đi tới ghế sa lon vào trong phòng cô ngồi xuống.

“Anh Nghiêm Tư không nên tức giận nha, có Tinh Tinh chăm sóc mẹ thật tốt !” Tinh Tinh lập tức dính đến bên cạnh anh nói.

“Vậy thì em ngoan nhất!” Xoa xoa đầu của cô bé, trên khuôn mặt yêu nghiệt của Nghiêm Tư lại nở nụ cười. Mỗi lần được khích lệ, Tinh Tinh lập tức cười hi hi ngượng ngùng.

Mộ Hạ đi tới bên cạnh anh nói: “Anh quay phim xong rồi sao? Hay là. . . . .”

“Dĩ nhiên, nếu không anh làm sao đi được.” Nhìn cô liền muốn tức giận, Nghiêm Tư không khỏi giơ tay lên nắm khuôn mặt trắng nõn của cô nói: “Về sau không cho tự tiện quyết định bất kỳ chuyện gì! Mặc kệ anh đang làm chuyện gì, cần liền lập tức gọi điện thoại cho anh!”

“Ôi, đã biết rồi!” Bị anh bóp mặt đau, Mộ Hạ vội vàng phủi tay của anh, sau đó nói: “Ngày mai Tinh Tinh cũng có thể đi studio chứ? !”

“Đúng vậy, chỉ là. . . . . .” Sắc mặt chợt nặng nề, Nghiêm Tư nhìn nhìn cô và Tinh Tinh nói: “Ngày mai anh phải đi thành phố B để nhận thông báo, cho nên không thể đi cùng hai người, nhưng anh đã sắp xếp hai trợ lý, mọi chuyện em chỉ cần giao cho bọn họ là được!”

“A a, chuyện này yên tâm đi, em dẫn con bé đi là được !” Nghĩ đến ngày mai có thể nhìn con gái quay phim, mặt mày Mộ Hạ liền hớn hở.

Nhưng Nghiêm Tư cười không nổi, nghĩ đến đây là bộ phim do công ty Mại Kỳ của Trữ Mặc Phạm đầu tư, coi như cẩn thận căn dặn, anh cũng hết sức không thoải mái. Nhưng kì lạ, chuyện lần trước ầm ĩ đến bên Kiều Vũ, nếu không phải Kiều Vũ uy hiếp anh, anh mới sẽ không ngoan ngoãn đi nhận cái thông báo rách gì đó!

“Ôi chao, em cũng không phải là đứa bé, sẽ chú ý an toàn !” Cho rằng anh chỉ lo lắng cho thân thể của cô, Mộ Hạ lấy cùi chỏ đụng đụng bờ vai của anh cười hì hì nói.

Nhìn cô cười cũng không biết cái gì cả, Nghiêm Tư có chút bất đắc dĩ. Nhưng anh không phải phải giữ nụ cười của cô như vậy, mới có thể ngồi ở chỗ này sao? Từ lúc nhặt được cô, anh đã quyết định sẽ bảo vệ cô!

“Biết chú ý là tốt rồi, điện thoại di động này em mang theo, bên trong chỉ có mã số của anh, ngày mai có chuyện thì gọi điện thoại cho anh!” Cầm một chiếc điện thoại di động bỏ vào trong tay cô, anh đột nhiên nghiêng người đưa mặt tiến tới trước mặt cô, sau đó híp mắt nói: “Bất kể là lúc nào, mặc kệ anh đang làm gì, nếu có chuyện thì gọi điện thoại cho anh, nghe không? !”

Hơi thở ấm áp quét vào trên mặt trắng nõn của cô, khuôn miệng sít chặt, theo đó trái tim nhảy lỡ một nhịp, cô sững sờ nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của anh gần trong gang tấc, lắp bắp hồi lâu mới nói ra được: “Biết. . . . . . Biết rồi!”

Vốn không nghĩ gì, nhưng phản ứng của cô càng giống như là nhắc nhở Nghiêm Tư, đến gần cô như bây giờ rất mập mờ. Giống như chỉ cần anh chu miệng ra, sẽ có thể đụng phải gương mặt vô cùng mịn màng của cô.

Mùi thơm của cô trở nên rõ ràng, Nghiêm Tư âm thầm nuốt hầu kết, nhịp tim không nhịn được đập mạnh. Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Mộ Hạ ửng đỏ nhìn khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt của anh gần trong gang tấc. Coi như đã nhìn sáu năm, đột nhiên như vậy cô cũng có chút không chịu nổi.

“Mẹ, anh Nghiêm Tư . . . . . .” Chợt, tiếng nói non nớt kêu gào phá vỡ cục diện bế tắc bọn họ nhìn nhau, Tinh Tinh cau mày nhìn chằm chằm bộ dáng hiện tại của bọn họ.

“À. . . . . . Chuyện gì?” Bị Tinh Tinh kéo hồn về, Nghiêm Tư vội vàng nhìn về phía cô bé. Anh một lấy mặt ra, Mộ Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Không vui!” Úp sấp trong ngực Nghiêm Tư, Tinh Tinh lẩm bẩm thầm nói.

Nghiêm Tư cúi đầu không hiểu trừng mắt nhìn, không biết cô bé chợt có chuyện gì.

Sáng sớm ngày thứ hai, trước khi Nghiêm Tư đi sân bay tự mình đưa Mộ Hạ cùng Tinh Tinh đến studio, trên đường đi còn cứ dặn tới dặn lui để cho Mộ Hạ nhớ, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh!

Đưa đến cửa studio, Mộ Hạ cùng Tinh Tinh từ trong xe màu đen của anh đi xuống, Nghiêm Tư đeo kính mát lớn màu nâu, nhô nửa người ra, không sợ ánh mắt người ngoài, lại nói với cô: “Nhớ, mặc kệ. . . . . .”

“Xảy ra chuyện gì, đều phải gọi điện thoại cho anh! Ôi chao, ngôi sao lớn của tôi, anh là ngôi sao lớn không phải là bà mẹ già !” Không chịu được cắt lời anh, Mộ Hạ sắp bị anh nói hỏng mất!

“Cái này cũng không phải bởi vì em ngốc sao!” Nhìn cô trợn trắng mắt, Nghiêm Tư tức giận nói.

“Nào có! Được rồi, anh nhanh đi sân bay, nếu không sẽ không kịp chuyến bay!” Đẩy đầu anh trở về, trước khi anh còn muốn nói chuyện, Mộ Hạ vội vàng nhìn Trương Lam khoát khoát tay: “Chị Lam gặp lại!” Sau đó kéo cửa xe lên.

Nghiêm Tư nhìn về phía cửa xe trợn mắt, Trương Lam ở một bên nhìn im lặng, thở dài nói: “Dù sao ngày mai sẽ trở lại, đi thôi!”

Mang theo Tinh Tinh cùng hai trợ lý Nghiêm Tư sắp xếp, đưa mắt nhìn xe của Nghiêm Tư lái đi khỏi, rốt cuộc Mộ Hạ thở phào một cái. Sau đó nghĩ đến chút nữa có thể xem Tinh Tinh đóng phim, trong lòng cô lại tràn đầy mong đợi và kích động.

Trước khi ra cửa, vì che kín cái trán bị thương, Mộ Hạ đặc biệt tìm một cái mũ lưỡi trai cao bồi đội ở trên đầu, cho nên đi vào studio, cũng không có ai phát hiện sự khác thường của cô. Đạo diễn Lục nhìn thấy cô dẫn Tinh Tinh đến thì thật vui mừng, vẫn khen lần trước lúc Tinh Tinh thử quần áo rất nghe lời, biểu hiện thật tốt. Còn đối với chuyện Tinh Tinh suýt chút nữa bị đổi đi lúc trước, đạo diễn Lục cũng không đề cập tới một chữ.

Ngoài mặt nói là sửa đổi kịch bản, thật ra trong lòng bọn họ lại không rõ lắm. Coi như ông ta là đạo diễn có tiếng và thế lực, kết quả vẫn phải nghe nhà đầu tư. Mà bây giờ Tinh Tinh lại có thể yên ổn giữ được vị trí diễn viên nhí, sự thật trong đó, khẳng định trong vòng này không thiếu mấy cái quy tắc trò chơi. Mặc dù nói ở trong mắt bọn họ, Mộ Hạ vẫn sạch sẽ, nhưng chuyện như vậy ai nói cho rõ ràng đây?

Không biết trong lòng mọi người nghĩ mấy chuyện kia, trò chuyện với đạo diễn mấy câu, Mộ Hạ liền mang theo Tinh Tinh đến một bên nghỉ ngơi thay đổi quần áo, chờ thời gian mở máy. Trong lúc bọn họ chờ đợi, trong studio từ từ có chút nhốn nháo, một đám người ủng hộ rầm rộ từ trong cổng đi tới, phía sau thỉnh thoảng có đèn flash sáng lên. Mà người bọn họ vây quanh chính là nữ diễn viên chính bộ phim này, Lộ Na.

Cô là nữ diễn viên nổi tiếng nhất trong mấy năm gần đây, mặc dù xuất thân là một người mẫu, nhưng dựa vào vóc người cao gầy của cô, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, hiện tại đã sớm thành nữ ngôi sao số một số hai châu Á! Không đơn thuần như thế, hành động của cô càng được rất nhiều đạo diễn cũng khẳng định qua, có thể nói cô không chỉ có dáng ngoài là bình hoa, còn có kỹ thuật diễn xuất! Thậm chí rất nhiều công ty đầu tư cùng đạo diễn đều gọi cô là nữ thần đắt khách!

Kịch bản có tốt hay không, không phải mấu chốt, chỉ cần cô đóng, khẳng định bộ phim sẽ đắt khách!

Cùng đi với trợ lý và nhân viên làm việc, Lộ Na đi về phía đám người Mộ Hạ. Không biết có phải đạo diễn có lòng muốn cô và Tinh Tinh làm tốt tình cảm hay không, nơi bọn họ nghỉ ngơi không ngờ đặt cùng nhau.

Lần đầu tiên Mộ Hạ nhìn thấy Lộ Na ngoài thực tế, nhìn vóc dáng cao gầy của cô, cùng với khuôn mặt sáng rỡ không giống với người, Mộ Hạ thầm thở dài ở trong lòng, quả nhiên là nữ thần nha! Ngay cả cô cũng có một loại cảm giác muốn ngưỡng mộ.

Không biết đóng phim với cô, Tinh Tinh có thể khẩn trương hay không?

Cúi đầu, cô nhìn cô bé ngồi ở trên đùi đẹp của mình chúm miệng ăn kẹo bơ sữa.

Nhưng vừa cúi đầu, Lộ Na cũng đi tới bên cạnh hai mẹ con. “Cô chính là mẹ của Tinh Tinh?” Không hề ngồi xuống, Lộ Na chăm chú nhìn cô gái đội mũ lưỡi trai trước mặt.

Ngẩng đầu lên, Mộ Hạ có chút kinh ngạc nhìn cô. Không ngờ, cô lại có thể chủ động chào hỏi!

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *