Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 001

Chương 001: BẠN THÂN BỎ THUỐC

Đêm Noel tuyết bay đầy trời. . . . .

Một cô gái mặc áo lông màu xanh nhạt, bộ đồ thể thao màu trắng, cưỡi xe đạp chạy nhanh trong gió tuyết, một giọt máu rơi xuống mặt tuyết, đỏ tươi. . . . .

Cô vươn bàn con tay nhỏ bé đè lại lỗ mũi, ngăn cho máu không chảy tiếp, trong đầu lại nhớ lại lời bác sĩ căn dặn mình. . . . .“Gần đây sức miễn dịch càng ngày càng kém, trước khi có kết quả kiểm tra cô tuyệt đối không thể để cho thân thể của mình bị thương. . . . .”

“Cháu sẽ chết sao? Nếu cháu chết, em trai cháu phải làm sao bây giờ? Nó mới ba tuổi. . .Cha mẹ cháu đều bỏ lại chúng cháu mà đi rồi. . . .” Cô yếu ớt hỏi bác sĩ. . .

Bác sĩ lắc đầu không lên tiếng. . . . .

Hạ Tuyết nhớ tới mấy chuyện vừa rồi ở bệnh viện, lòng của cô đau xót, trong đôi mắt đã đầy nước, mờ mịt nhìn ánh đèn đêm Noel lung linh sắc màu, có ông già Noel, còn có một cặp tình nhân đang cầm hoa tươi ôm nhau ngọt ngào, cô nghẹn ngào tự nhủ: “Không có việc gì, có lẽ kết quả kiểm tra sẽ không sao, mình không sao đâu? Có lẽ mình còn có thể sống. . . . .”

Chuông di động vang lên.

Hạ Tuyết nhanh chóng dừng xe, một tay lấy điện thoại ra, một tay dùng khăn bịt mũi, cố gắng hé miệng, nói. . . .“Alô. . . . .”

“Sao còn chưa tới?” Một giọng nói mềm nhẹ cũng rất lạnh lẽo truyền đến. . . . .

Hạ Tuyết vô cùng xin lỗi: “Thật xin lỗi, Cẩn Nhu. . . . . Mình lập tức tới liền. . . . Cậu chờ một chút. . . . .”

“Ừ. . . .Tới nhanh lên. . . . Rõ ràng đã hẹn, đến giúp mình vào lễ Giáng Sinh. . . .” Đối phương có chút miễn cưỡng cười nói.

“Tới ngay đây!” Hạ tuyết lập tức tắt điện thoại, vội vã đạp xe đến nhà hàng cơm Tây.

Trong nhà hàng.

Một cô gái mặc âu phục màu trắng, yên lặng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo và tức giận. . . . .

“Cẩn Nhu?” Hạ Tuyết vui vẻ đi vào nhà hàng cơm Tây, nhìn thấy cách ăn mặc tối nay của bạn thân, cô kinh ngạc nói: “Hôm nay cậu đẹp quá. . . . .”

Cẩn Nhu nhìn thấy Hạ Tuyết xinh đẹp giống như bông tuyết trong suốt trên bầu trời, cô khẽ nhếch miệng cười nói: “Cậu đẹp nhất. . . . . Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đi chung, người khác đều khen cậu đẹp. . . . . Khen nhà của mình có tiền. . . . .”

“Nói cái gì đó?” Hạ Tuyết cố ý trừng mắt bạn thân một cái, sau đó gọi người phục vụ mang tới một ly cà phê. . . . . Tối nay cô không phát hiện ánh mắt của bạn thân thật đáng sợ. . . . .

Cẩn Nhu nhìn thật kỹ Hạ Tuyết, hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào? Không có việc gì chứ? Có thể sống được thật lâu chứ?”
Ánh mắt Hạ Tuyết hơi tối đi. . . . . Cô cố gắng cười cười không dám nói, chỉ lơ đãng quay người. . . . .

Cẩn Nhu đột nhiên cắn răng, nhìn thấy bộ dáng của Hạ Tuyết, cô cắn môi giả bộ an ủi: “Không có việc gì! Có thể sẽ sống sót mà? Cậu phải có hy vọng! Nếu cậu thật sự có chuyện, mình sẽ giúp cậu chăm sóc em trai, tìm cho nó một gia đình hoặc một cô nhi viện.”

Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn bạn thân, tối nay dường như thay đổi, cô khó hiểu, cười nói: “Này! Tối nay cậu làm sao vậy? Nói lung tung! Không phải chưa có kết quả xét nghiệm sao?”
Cẩn Nhu rũ mắt. . . . .

Hạ Tuyết vươn tay, nhẹ nắm tay bạn thân, mạnh mẽ tươi cười, cố ý lẩm bẩm nói: “Ôi chao, không phải cậu quá lo lắng chứ? Mình không sao mà. . . . .”

Cẩn Nhu miễn cưỡng cười. . . . . Cúi đầu, lên tiếng nói: “Vừa rồi mình bị rớt chiếc nhẫn ở toilet, cậu giúp mình tìm một chút nhé. . . . .”

“A? Mình phải nhanh đi xem!” Hạ Tuyết vừa nghe lập tức đứng dậy, đi đến toilet, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Hạ Tuyết vẫn chăm sóc Cẩn Nhu giống như em gái.

Cẩn Nhu cắn môi, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, quay đầu nhìn thấy bạn tốt đi khỏi, sắc mặt của cô đột nhiên lạnh lẽo, lấy ra một gói bột màu trắng. . . . . Cô nhìn ly cà phê nóng trước mặt, hung hăng nói: “Dù sao. . . . . không phải cậu sẽ chết sao? Giúp đỡ mình lần này đi. . . . .”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *