Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 022

Chương 22: AI ĐÁNG THƯƠNG HƠN?

Trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, nhìn bạn thân ở giữa gió tuyết, bộ dáng vẫn không biết hối cải, cô tức giận kêu: “Cô vẫn không biết hối cải sao? Cô vô tình vô nghĩa với tôi như vậy, tôi đứng trước mặt cô, cô vẫn tàn nhẫn vô tình như vậy?”

Cẩn Nhu nở nụ cười, nước mắt rơi xuống, khẽ thở dài nhìn Hạ Tuyết, nói: “Tại sao cô quá tốt bụng với tôi? Cô và tôi chơi chung, không phải là vì nghĩ tôi là con nhà có tiền, thỉnh thoảng cho cô một chút cơm no sao? Nếu không, mỗi ngày cô mang theo đứa em trai ghê tởm của cô tới nhà tôi làm gì? Không phải ăn cơm rồi về nhà sao?”

Hạ Tuyết rơi nước mắt, lặng lẽ nhìn bạn. . . . .

Cẩn Nhu tiếp tục run rẩy tức giận nói: “Lần đó nhà cô có việc, không phải tôi bỏ ra tiền giúp các người sao? Có lần em trai cô phát sốt, vẫn là tôi tự lấy tiền của tôi cho nó đi gặp bác sĩ! Tôi đã sớm nhìn cô không vừa mắt, số mạng cô hèn mọn, còn muốn đem em trai từ cô nhi viện trở về, nuôi không nổi, liên lụy bạn bè còn mang bộ dáng thanh cao, giống như người khắp thiên hạ thiếu nợ hai chị em cô! Cha mẹ cô chết thì cô có gì đặc biệt hơn người? Mẹ của tôi cũng không phải đã chết sao? Tại sao cô thoạt nhìn liền đáng thương như vậy? Người trong thiên hạ sẽ đồng tình với tôi hay không? Cha tôi đều mặc kệ tôi, chỉ biết mỗi ngày cùng mẹ kế ghê tởm kia, tính kế với khuôn mặt xinh đẹp của tôi, muốn đem tôi gả cho ai, mới có thể làm cho trong nhà thăng tiến nhanh!! Tại sao ông trời lại không thương xót tôi?”

Hạ Tuyết vẫn im lặng nhìn cô, không dám tin người bạn thân từ nhỏ có thể nói ra lời này, cô có chút nghi ngờ dường như mình đang trong mộng, phập phồng. . . . .

“Tôi thật vất vả. . . . . thật vất vả. . . . .” Trong lòng Cẩn Nhu đau nhói, nước mắt rơi xuống, tiếp tục nói: “Tôi thật vất vả mới tìm được một người thật lòng yêu tôi, dự định thoát khỏi nhà này cả đời, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc nhưng ông trời không theo nguyện vọng con người, ngay lúc chúng tôi muốn bỏ trốn, tôi lại phải hiến thân cho ông già chết tiệt kia. . . . . Cô có biết tôi đau lòng bao nhiêu không? Cuộc sống của tôi vẫn bị người ta áp đặt. . . . . Tôi ghét cuộc sống như vậy, tôi hận mọi người. . . . .”

Hạ Tuyết rơi lệ nhìn ánh mắt bạn thân, đáng sợ và âm trầm như vậy, cô cười buồn bã, sau đó nghẹn ngào hỏi: “Cho nên cô bán đứng tôi . . . . . Dùng cơ thể của tôi đổi hạnh phúc của cô. . . . . Tôi đã làm chuyện có lỗi với cô sao? Cô muốn trả thù những người đó, liên quan gì đến tôi?”

“Sai lầm lớn nhất của cô, chính là cô bị bệnh nan y!” Cẩn Nhu vô tình nói.

“Bác sĩ còn chưa thông báo kết quả!! Tôi không nhất định sẽ chết!!” Hạ Tuyết tức giận kêu to.

“Nhưng cũng không khác chết bao nhiêu. . . . .” Cẩn Nhu lãnh đạm nói: “Mỗi ngày chảy máu mũi như vậy, không phải sắp chết sao? Một thân thể sắp chết, tôi sử dụng thì như thế nào? Đáng tiếc, tối hôm qua thượng đế vẫn thả cho cô một lần, cho cô một viên kẹo ngọt to, cho cô ngủ trên giường của Tổng Giám đốc tập đoàn tài chính Hàn thị. . . . . Từ nay về sau thăng tiến rất nhanh, cô còn không cám ơn tôi sao? Nhưng tôi nói cho cô biết, cô đừng đắc ý. . . . . Cho dù cô muốn hưởng thụ, cũng không được bao lâu. . . . .”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *