Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 026

Chương 26: ĐƯA BÀN TAY RA

Hạ Tuyết giống một học sinh tiểu học, ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc, sau đó ngừng thở nhìn bác sĩ đẹp trai trước mặt lấy giấy bút. . . . .

Hạ Tuyết cắn môi thầm nói với mình, nhất định phải đè nén loại cảm giác này, vừa rồi mình nghe lầm, sự thật có thể làm mình từ thiên đường rớt xuống địa ngục. . .

Hàn Văn Kiệt yên lặng lấy báo cáo, ho nhẹ một cái, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Hạ Tuyết, vẻ mặt nghi ngờ nhìn mình, anh sửng sốt, nghiêm trang nói: “Làm sao vậy? Không phải tôi mới nói cô không có việc gì sao?”

Hạ Tuyết vừa nghe lời này, giống như mình sống lại, giống một đứa bé lại chui vào bụng mẹ, ấm áp mà an toàn, lại có thể mang theo đôi mắt trong sáng thuần khiết nhìn thế giới tốt đẹp này. . . . . Tưởng tượng đến đây, cô dùng một loại ánh mắt đầy biết ơn nhìn người ơn cứu mạng trước mặt. . . . .

Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn ánh mắt Hạ Tuyết, thậm chí lơ đãng nâng một ly nước lên uống, nhẹ nhàng vươn tay, cầm giấy chẩn bệnh nói. . . . . “Bởi vì cô thiếu máu nghiêm trọng cho nên lần trước trong quá trình thử máu, có thể ảnh hưởng cảm xúc của cô. . . . . Giờ đã có báo cáo, thân thể của cô ngoại trừ thiếu máu ra, không có vấn đề nghiêm trọng khác. . . . .”

Hạ Tuyết nhất thời không biết nên khóc hay cười. . . . . Chỉ sợ quá vui, đánh nát giấc mộng đẹp này thì làm sao bây giờ? Cô cố nén tâm trạng hưng phấn, lo lắng và nghi ngờ hỏi: “Nhưng. . . . . nếu cơ thể của tôi không có gì, sao chảy máu mũi nhiều như vậy?”

Hàn Văn Kiệt kiên nhẫn giải thích cho Hạ Tuyết nghe. . . . . “Ảnh X quang biểu hiện, cô bị viêm xoang tương đối nghiêm trọng, hơn nữa . . . . . Căn cứ bản ghi chép đoạn thời gian trước . . . . .” anh vừa nói vừa mở bản chẩn đoán bệnh: “Căn cứ theo bản ghi chép, cô từng làm việc mấy ngày mấy đêm không ngủ được, không nghỉ ngơi, thân thể không chịu nổi. . . . . Cho nên chảy máu mũi, cũng không có gì lạ. . . . .”

Hạ Tuyết thở phì phò. . . . . Vẫn không dám tin điều mình nghe được, cô chậm rãi vươn tay, nhẹ nắm bàn tay Hàn Văn Kiệt cầu cứu, hỏi: “Bác sĩ nói là sự thật? Không có gạt tôi chứ?”

Hàn Văn Kiệt rút tay ra, nghiêm túc nhìn Hạ Tuyết nói: “Thứ nhất: tôi không phải người thân của cô, tôi không cần phải. . . . . giấu diếm cô! Thứ hai: tôi là bác sĩ, mỗi một câu tôi nói với người bệnh ở bệnh viện, đều phải có trách nhiệm !”

Cả thế giới của Hạ Tuyết lập tức sáng lạn, cô vui vẻ hưng phấn che miệng cười, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nhìn bác sĩ, nói không ra lời. . . . .

Hàn Văn Kiệt không nhìn cô, cầm lấy bút máy, sau đó nói: “Tôi cho cô một chút thuốc giảm nhiệt, cô nhất định phải uống đúng giờ, phải nghỉ ngơi đầy đủ, đừng lấy thân thể ra đùa. . . . . Biết không?”

Hạ Tuyết liên tục rơi lệ gật đầu, nghe bác sĩ quan tâm căn dặn, cảm thấy rất ấm áp. . . . .

Hàn Văn Kiệt viết đơn thuốc xong, nói: “Cô đứng lên. . . . . Ngồi lên giường đi. . . . .”

“A?” Hạ Tuyết khó hiểu nhìn anh. . . . .

Hàn Văn Kiệt biết cô không hiểu, liền nói: “Cô đứng lên, ngồi trên giường bệnh đi, tôi dạy cho cô cầm máu mũi . . .”

“À. . . . .” Hạ Tuyết vội cởi giày cao gót, cố nén gót chân đau đớn, ngồi lên giường bệnh. . . . .

Hàn Văn Kiệt nhìn thoáng qua giày cao gót của Hạ Tuyết nói: “Mang giày cao như vậy đi trong tuyết, khó trách chân bị tổn thương. . . . . Đưa bàn tay ra. . . . .”

Hạ Tuyết nhìn anh, chậm rãi vươn hai tay. . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *