Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 054

Chương 54: KHÁC NHAU

“Lá gan của cô cũng không nhỏ. Xem ra giống như ăn mật gấu!” Hàn Văn Hạo tức giận nói.

Mỗi lần Hạ Tuyết và anh gặp nhau đều tức giận mười phần, hận anh đến nghiến răng nghiến lợi… Cô nhìn anh gào lên… “Ở trong mắt anh, những người nghèo chúng tôi đều mong chờ giàu sang, nhìn thấy kẻ có tiền giống như chuột thấy đường, muốn bò qua liếm… Hoàn toàn không có tự trọng. Trong cuộc đời của tôi, ba ngày trước xảy ra một chuyện rất đáng sợ, bị anh cướp đi đêm đầu tiên mà không phải trời xui đất khiến lên nhầm giường của ai. Sau đó được vinh hoa phú quý ghê tởm gì đó. Loại người giống anh chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, tôi cũng không tin, có một ngày anh biến thành ăn mày còn có phụ nữ thích anh?”

Hạ Tuyết nói một câu sau cùng, hai tròng mắt như con báo nhỏ tức giận, giả vờ không nhìn thấy xẹt qua bên người Hàn Văn Hạo, xoay người muốn đi khỏi… Nhưng ai biết tay cô vừa chạm đến cửa, trên eo mình cũng bị người dùng sức kéo một cái xoay mạnh, người đã nhanh chóng xoay lại, lưng dán vào cửa nhìn thân thể Hàn Văn Hạo đã tới gần…

Hạ Tuyết nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch hai tay chống trong lồng ngực rắn chắc của anh, đẩy ra khoảng cách nhìn Hàn Văn Hạo, tức đến dậm chân kêu to: “Tại sao anh không chịu buông tha tôi, chỉ biết cậy mạnh ép buộc người khác làm theo mình.”

Hàn Văn Hạo đè ở trên người Hạ Tuyết, khí thế mạnh mẽ xông tới, giống như dã thú trong rừng rậm… “Đây là sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ.” Anh cao giọng nói.

“Phi!!” Hạ Tuyết tức giận: “Cái gì mà khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ? Đây là mặt vô lại khác của anh.

Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại nhìn Hạ Tuyết nặng nề nói… “Tôi vô lại? Cô vô duyên vô cớ sau ba ngày xuất hiện trước mắt tôi, mặc dù lên tiếng phê phán này kia, không phải là một loại thủ đoạn hấp dẫn tôi chứ? Tôi chỉ làm như không thấy thôi…”

Hạ Tuyết hít một ngụm khí lạnh trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo … Cô hắc một tiếng, nghiến răng nghiến lợi tức giận kêu lên: “Tôi… tôi… Cho dù Hạ Tuyết tôi không tốt, cũng sẽ không thích một người ném tôi ở trong tuyết ngập trời, không hề có phong độ đàn ông… nếu anh vẫn nghi ngờ tôi… Tốt, tôi xin thề, Hạ Tuyết tôi đối với Hàn Văn Hạo anh không có chút lòng riêng… tôi…”

Hàn Văn Hạo đột nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng mút làn môi Hạ Tuyết …

“Ưm…” Hạ Tuyết giật mình, hai tay tức giận kéo áo của anh, thậm chí kéo rơi xuống hai nút áo trước ngực anh, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu đồng, cô không có móng tay nhỏ dài, càu bộ ngực của anh…

Hàn Văn Hạo không để ý đến Hạ Tuyết phản kháng, chỉ nặng nề hôn cô, thậm chí bàn tay tới trước cằm của cô, bóp nhanh hai má của cô, buộc cô mở ra đôi môi đỏ mọng, lại nồng nhiệt cùng cô dây dưa…

“Ưm…” Hạ Tuyết tức giận đến đầu đầy mồ hôi muốn thoát khỏi nụ hôn của anh, nhưng ai biết cô chỉ cần phản kháng, anh sẽ hôn càng mạnh, chỉ cần cô dừng lại động tác, nụ hôn của anh liền dịu dàng… Cô lại mệt đến mức không còn hơi sức, đầu đầy mồ hôi muốn khóc… Hai tay đánh mạnh vào bờ vai anh, không ngờ anh vừa đè nén mình, hai tay tay vươn ra nắm chặt hai tay cô, đưa ra sau lưng anh, buộc cô ôm ngang anh…

Động tác ấy lại khiến Hạ Tuyết giật mình…

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *