Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 083
Sáng sớm.
Tuyết bay bay.
Trên đỉnh núi Dương Minh đống đầy tuyết, dọc theo đường núi có không ít công nhân bận rộn quét tuyết đọng hai bên đường cây du đồng…
Sống ở bên này là những người giàu có, thậm chí có không ít siêu sao… ví dụ như biệt thự của Hàn Văn Vũ ở đây…
Một buổi sáng tinh mơ, Hạ Tuyết mặc áo len cổ lọ màu trắng Quách Dung để lại cho cô, cùng áo khoác búp bê màu hồng, kết hợp quần jeans màu xanh, mang giày tuyết, đeo tai nghe màu trắng, thở phì phì dựa theo địa chỉ tối qua Lynda cho mình, thật vất vả, thở hổn hển đi tới trước biệt thự trên đỉnh núi của Hàn Văn Vũ. Đầu tiên nhìn thoáng qua biệt thự nhỏ lưng chừng núi, kêu một tiếng, liền nhanh chóng chạy đến trước cửa sắt, nhấn mạnh chuông cửa…
Tầng hai biệt thự, chủ nhân trong phòng ngủ…
Hàn Văn Vũ đang nằm ở trên giường, ôm chăn trắng như tuyết, đang ngủ say, lại nghe được từng hồi tiếng chuông ầm ĩ, ánh nhướng mày, nắm một cái gối đầu, đè đầu của mình lại…
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên ầm ĩ…
Sau đó truyền đến từng trận tiếng gọi trong trẻo…: “Văn Vũ! Văn Vũ! Văn Vũ!…” Giống như cô đang gọi bạn trai của mình.
Vẻ mặt Hàn Văn Vũ có chút bối rối, từ trên giường ngồi dậy, theo âm thanh này, đi đến cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới lầu, không ngờ nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở trước song sắt thấp, đang nhiệt tình vẫy tay với mình… Anh chớp chớp mắt, không nói hai lời đẩy cửa sổ ra, chịu đựng gió lạnh thấu xương, chỉ vào Hạ Tuyết dưới lầu, tức giận nói: “Tại sao cô tới đây?”
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ thở ra khí trắng nói: “Là chị Lynda bảo tôi tới… Bởi vì hôm nay anh phải đi quảng cáo, cho nên bảo tôi tới đây.”
Hàn Văn Vũ tức giận trừng mắt, không nói hai lời trở lại phòng, cầm lấy điện thoại gọi cho Lynda, kêu lên: “Người nào cô không phái, cô lại phái cô ấy tới đây phục vụ ?”
“Ôi!” Lynda còn chưa tỉnh ngủ ngồi dậy, tức giận nói: “Tổ tông à, người muốn mời cô ấy là anh, công ty chúng ta đã phát tiền lương rồi… Chúng ta không thể bỏ ra bảy tám ngàn đồng mời một người chứ? Cô bé này có lẽ rất khéo léo, anh không cần từ chối người ta mãi. Hơn nữa, tình hình trong nhà cô ấy thật sự rất khổ… Giúp người ta đi.”
“Cô thích như vậy thì mở tổ chức từ thiện đi, làm người đại diện cho Hồ Điệp là được.” Hàn Văn Vũ tức giận cúp điện thoại, sau lưng lại truyền đến từng tiếng gọi ầm ĩ của Hạ Tuyết …
“Văn Vũ! Văn Vũ! Văn Vũ!” Cô vẫn giống như gọi bạn trai, Hàn Văn Vũ thật sự muốn phát điên, đi xuống lầu, tức giận mở cửa, liếc nhìn thấy Hạ Tuyết vẫn đứng ở ngoài cửa rào chắn, rối rít vẫy tay với mình, nhiệt tình gọi: “Văn Vũ! Văn Vũ! Văn Vũ!”
Hàn Văn Vũ buồn bực nén giận, lạnh lùng nhìn bộ dáng của cô, tức giận nhấn xuống khóa cửa tự động, cách một tiếng, cửa nhỏ liền mở ra, sau đó Hạ Tuyết vừa khí thế ngất trời chạy vào, trong tay không biết có thêm quả cam từ lúc nào, cô nhanh chóng lột vỏ cam, xé một vài múi, như một trận gió nhào tới trước mặt Hàn Văn Vũ, vẻ mặt rất khoa trương, rất kinh ngạc nói: “Lúc nảy tôi tới đây, nhìn thấy một bà dì đang bán cam dưới chân núi, tôi nếm thử một chút, trời ạ, cho tới bây giờ tôi chưa thấy quả cam nào ngọt như vậy. Quả cam cũng có thể ép ra đường. Mọi người, kể cả đạo diễn Trương cũng ngồi xổm ở đó mua cam. Trời ạ, ông ấy nói đây là cam ngọt nhất trong đời ông ấy đã nếm thử. Anh nếm thử xem?”
Hàn Văn Vũ nhướng mày, vốn kì quái nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, lại kì quái nhìn thoáng qua múi cam kia, tức giận buồn bực: “Thực sự đạo diễn Trương cũng ăn à? Rất ngọt à?”
“Uhm.” Hạ Tuyết lập tức gật đầu, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.
Hàn Văn Vũ vốn do dự một lúc, lại thật sự tò mò hé miệng, một ngụm ăn hết múi cam, nhất thời một mùi chua, không ngờ còn chua hơn chanh xông lên khoang mũi, làm cho đầu anh chua đến choáng váng, anh lập tức che miệng, ngã vào cạnh cửa không ngừng ho khan, chua đến anh chảy mồ hôi đầm đìa…
“Ha ha ha ha….” Hạ Tuyết thật sự vui vẻ ôm bụng cười không ngớt nói: “Chị Lynda bảo tôi nghĩ biện pháp làm cho anh mau tỉnh, bởi vì anh thức dậy rất tức giận… cho nên tôi đã nghĩ ra phương pháp này… ha ha ha ha …”
Hàn Văn Vũ vừa thở phì phò vừa trừng cô, ngọn lửa rốt cuộc bốc cháy hừng hực, anh không thể nhịn được nữa, nhào tới, ôm cả người Hạ Tuyết, sau đó đi ra cửa chính, ném cả người cô lên đống tuyết…: “Tôi xem cô cười!”
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 017
Không có bình luận | Th2 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 288
Không có bình luận | Th5 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 245
Không có bình luận | Th5 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 309
Không có bình luận | Th5 5, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.