Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 089

Chương 89: CỨU TÔI

Hàn Văn Vũ đi dọc theo hành lang, thẳng tới phía trước tìm Hạ Tuyết, từa tìm vừa tức giận nói: “Người không có ở trong hậu trường, vậy ở nơi nào hả?”

Tiểu Thanh cầm điện thoại thu xếp cuộc hẹn với Tả La buổi chiều đến hiện trường quảng, không biết hai vị Ảnh đế có nhất trí cùng hẹn ở nhà hàng hay không, nếu thống nhất thì sắp xếp một phòng VIP. . . .

“Thấy Hạ Tuyết không?” Hàn Văn Vũ nhìn Tiểu Thanh hỏi.

Tiểu Thanh vừa cầm điện thoại vừa lắc đầu nói với Văn Vũ: “Có thể ở phòng nghỉ của anh không?”

Văn Vũ nghĩ nghĩ, trực tiếp đi đến phòng nghỉ của mình, khi anh nắm ổ khóa, đẩy cửa ra đi vào phòng, kêu một tiếng: “Hạ Tuyết!”

Anh sững sờ tại chỗ, nhìn vẻ mặt Dương Tinh đang đỏ bừng ngồi trên ghế sa lon, lo lắng như con thỏ nhỏ nhìn mình. . . . . .Anh nhướng mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Tại sao cô lại ở trong phòng nghỉ của tôi? Cô không biết như vậy sẽ làm cho người khác hiểu lầm sao? Cô cảm thấy hôm nay phóng viên không đủ nhiều?”

Dương Tinh lúng túng từ trên ghế sa lon đứng lên, ánh mắt mê mang, lại có chút mập mờ nhìn Hàn Văn Vũ nói: “Tôi chỉ. . . . . Có chút căng thẳng chờ cuộc họp báo . . . Tiện thể vào ngồi một chút.. . . .”

Ánh mắt Hàn Văn Vũ lạnh lùng, có phần sáng tỏ, nở nụ cười nhìn Dương Tinh nói: “Vậy sao? Vậy cô cứ từ từ ngồi. . . . . .”

Anh nói xong, xoay người rời đi, phía sau lưng anh chợt ấm áp, thân thể Dương Tinh đã áp sát vào lưng anh, ôm hông anh, lo lắng nói: “Đừng đi . . . . . Tôi sợ . . . . . nể tình chúng ta là diễn viên chính trong bộ phim này, cứu tôi với . . . . .”

Hàn Văn Vũ hơi quay mặt, không hiểu rõ lời của cô. . . . . .

Dương Tinh lo lắng nói: “Tôi hối hận rồi. . . . . .”

Hàn Văn Vũ vẫn không hiểu, chờ cô nói tiếp. . . . . .

“Tôi. . . . . . Tôi có giao ước với Giám chế Lưu, nếu ông ấy cho tôi diễn vai nữ chính bộ phim này thì tôi sẽ. . . . . . tôi sẽ. . . . . .”

“Cô lên giường với ông ta!” Hàn Văn Vũ nói xong, có phần nhàm chán ngẩng đầu, lập tức vặn bung hai tay của Dương Tinh, quay đầu lại nhìn Dương Tinh, nhìn cô gái đơn thuần, đến ngu ngốc này. . . . . .” Cho nên cô sợ hãi, cô hối hận, bây giờ cô muốn nổi tiếng nhưng không muốn lên giường với ông ta!”

Dương Tinh thở gấp gáp, hốc mắt đỏ bừng, không biết nên làm sao !

Hàn Văn Vũ lạnh lùng nhìn Dương Tinh nói: “Là người đại diện khuyên cô đi? Muốn cô lên giường với Lưu Tổng, nắm được vai nữ chính bộ phim này, từ nay về sau thẳng lên mây xanh, cô sẽ một bước lên trời, chỉ cần hy sinh một lần! Đúng không?”

Nước mắt Dương Tinh thi nhau rơi xuống. . . . . .

Hàn Văn Vũ nở nụ cười lạnh một cái, vươn ngón tay, cốc lên đỉnh đầu Dương Tinh nói: “Tôi nói cô thật là khờ, lúc ấy đạo diễn chọn cô là đã nhìn trúng điểm ngớ ngẫn và đơn thuần của cô, mặc kệ cô có đáp ứng lên giường hay không, đạo diễn nhất định sẽ dùng cô! Cô trúng bẫy của người đại diện của cô và Lưu tổng !”

Dương Tinh mờ mịt ngẩng đầu, khóc lóc xin: “Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi muốn nổi tiếng, tôi phải nổi tiếng, hoàn cảnh trong nhà tôi, tôi. . . . . . Tôi. . . . . .”

Hàn Văn Vũ thở dài, nói: “Nhà nào không có chuyện, Lynda nói đúng!! Cái vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều người bi thảm, đây không phải là lí do !”

“Cứu tôi! Văn Vũ!” Dương Tinh khóc, quỳ xuống, năn nỉ Hàn Văn Vũ . . . . . .” Cứu tôi. . . . . . Tôi không muốn cùng lão già ghê tởm kia lên giường! Cứu tôi! Cứu tôi! Bây giờ, công ty trên dưới đang cho người tìm tôi!”

Hàn Văn Vũ mặt lạnh không lên tiếng. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *