Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 092
Hàn Văn Vũ bưng một chậu cá vàng trong phòng nghỉ ngơi, hắt toàn bộ nước lên trên người Giám chế Lưu……….
“A. . . . ..” Giám chế Lưu đột nhiên giống như con ếch sống, nhảy dựng lên, lạnh đến toàn thân run rẩy kêu to: “Lạnh chết tôi rồi”.
Hàn Văn Vũ lạnh lùng ôm vai nhìn Giám chế Lưu. . . . . .
Hạ Tuyết sợ quá trốn sau lưng Hàn Văn Vũ, cũng lo lắng nhô đầu ra nhìn lão. . . . .
Giám chế Lưu bị tạt nước lạnh làm cho mơ hồ, lúc vừa muốn chửi ầm lên, lại nhìn thấy gương mặt thúi của Hàn Văn Vũ, lão tức khắc nhớ lại chuyện vừa rồi, toàn thân ướt đẫm nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyết giống như một con chó nhỏ đứng sau lưng Hàn Văn Vũ, lão há hốc mồm kinh ngạc, hai chân run run chỉ thiếu không có quỳ xuống đến nơi, nói: “Thực xin lỗi. . . . Văn Vũ, tôi không biết người đi vào là người của cậu. . . . Tôi cho rằng. . . . . .”
Hàn Văn Vũ lập tức cười lạnh, mới chắt lưỡi một tiếng, đi đến trước mặt Giám chế Lưu, năm ngón tay vươn ra, chụp lên vai của lão một cái, sau đó trực tiếp cúi đầu, nói: “Ở trong giới giải trí, mọi người đều biết Hàn Văn Vũ tôi không nói lý lẽ! Ông không cần giải thích với tôi là ông có đụng đến người của tôi hay không, sự thật là ông đã động người của tôi! Ông hiểu chưa? Giải thích chỉ là che giấu lỗi lầm, trước đây ông không học qua lớp mẫu giáo sao? Cô giáo không dạy ông đạo lý làm người?”
“Tôi. . . . Tôi. . . . . . Tôi . . . .” Giám chế Lưu lo lắng nhìn Hàn Văn Vũ, lão hiểu rất rõ ràng kết cục của mình khi đắc tội với người của Nhà họ Hàn, lão lập tức ngẩng đầu, giơ tay tự tát vào mặt của mình, khóc lóc, xin tha thứ nói: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. . . . . . Là tôi đáng chết!”
Hạ Tuyết nhìn người đàn ông trước mặt quả thực hết bàn tay này đến bàn tay kia tự vả vào mặt của mình, đánh đến cả khuôn mặt đỏ bừng, cô sợ hãi thối lui lại sau lưng Hàn Văn Vũ, lại không nhịn được nói: “Đáng đời!”
Hàn Văn Vũ đưa tay kéo Hạ Tuyết ra, ôm vai cô, nói: “Cô muốn đá vào giữa hai chân của lão hay không? Hay là tát mấy cái ? Hay. . . . . . Bắt lão thiến đi !”
Giám chế Lưu vừa nghe, lập tức hai tròng mắt mở to, lo lắng nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết tức giận ló mặt ra nhìn lão, nói đùa: “Tôi không dám, anh giúp tôi đá lão mấy cái.”
Hàn Văn Vũ không nói hai lời, lập tức như một tia chớp đưa chân đạp Giám chế Lưu một cái, lão a một tiếng, cả người bay ra, sau đó ngã vào bên cạnh ghế sa lon, liên tục kêu rên . . . . . .
Hạ Tuyết giật mình che lại miệng, nhỏ giọng kêu: “Tôi chỉ đùa với anh một chút . . . . . .”
“Nếu vừa rồi, lão thật sự lên người cô, tôi sẽ chặt lão rồi ! Một đá này coi là nhẹ rồi! Hừ!” Hàn Văn Vũ tức giận đi tới trước mặt Giám chế Lưu, ngồi xổm người xuống, vỗ mạnh trên vai của lão. . . .
Giám chế Lưu sợ tới mức liên tục chắp tay cầu xin tha thứ. . . . . .”Sau này tôi không dám, sau này tôi không dám nữa. . . . . .”
Hàn Văn Vũ hừ lạnh một tiếng, không để ý những lời vô nghĩa của lão, năm ngón tay như kiềm sắt siết chặt vai của lão, giống như một tên lưu manh vô lại, ngửa đầu, kiêu ngạo hỏi: “Ngoài cửa có một đám phóng viên, ông nói nên làm thế nào bây giờ?”
Giám chế Lưu lập tức nói: “Chuyện này dễ lắm! Chúng ta chỉ đi vào thảo luận kịch bản phim!”
Hàn Văn Vũ vươn ngón trỏ, chỉ lên trán của lão, giọng âm u hỏi: “Vậy nước ở trên người của ông là có chuyện gì?”
“Bản thân tôi không cẩn thận ngã trúng vào chậu cá vàng!” Giám chế Lưu lo lắng nói.
Hàn Văn Vũ lại vươn ra ngón trỏ, chỉ tiếp lên trán lão, hỏi: “Vậy vết thương trên người ông thì sao?”
“Tự tôi té ngã !” Giám chế Lưu gấp gáp nói.
Rốt cuộc vẻ mặt Hàn Văn Vũ có chút hòa hoãn, anh không nhịn được cười vỗ vai Giám chế Lưu, nói: “Lo làm phim cho tốt là được . . . . . . Đã lớn tuổi rồi, lại còn muốn chà đạp cô gái nhỏ làm gì?”
“Vâng, vâng”. Giám chế Lưu vội nói.
Sắc mặt Hàn Văn Vũ lạnh lùng, đột nhiên hung ác dùng sức tát cho lão một bạt tai, làm cho lão mắt nổ đom đóm, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Tôi cảnh cáo ông, về sau nơi nào có Hàn Văn Vũ tôi, ông cút càng xa càng tốt cho tôi. . . . . . Bởi vì mọi người trong này đều biết tôi xúc động đến cỡ nào, rõ chứ?”
“Rõ rồi! Rõ rồi!” Giám chế Lưu vội vàng nói.
“Uh! Bây giờ mới ngoan !” Hàn Văn Vũ móc khăn tay trước vạt áo của mình, rất tao nhã lau lau ngón tay thon dài đẹp mắt, vừa lau, vừa ngại bẩn nói: “Mẹ nó! Mặt của ông sao nhiều dầu như vậy chứ? Giảm béo đi!”
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 261
Không có bình luận | Th5 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 563
Không có bình luận | Th8 11, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 184
Không có bình luận | Th5 3, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 403
Không có bình luận | Th7 9, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.