Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 102

Chương 102: THIẾU NỢ

Hạ Tuyết vừa lái xe vừa nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: “Cái gì? Tạm thời chưa có chỗ ở hả? Tôi làm sao bây giờ?”

Hàn Văn Vũ vừa lật xem kịch bản, vừa nói: “Ừ! Tạm thời chưa có phòng, tìm không được chỗ thích hợp cho một mình cô ở!”

Hạ Tuyết có chút lo lắng hỏi: “Tôi làm sao bây giờ?”

Hàn Văn Vũ lại lật một tờ kịch bản, lơ đãng nói: “Còn làm sao nữa? Thì đến nhà tôi ở thôi! Cố gắng một chút đi!”
“Ở nhà anh? Chuyện này. . . . . . rất ngượng đấy. . . . . . Thôi, để tôi trở về chen chúc với bạn bè đi, trước cửa nhà anh có dê núi!” Hạ Tuyết thật lòng nói.

Hàn Văn có chút xanh mặt, đóng kịch bản lại, tức giận nhìn cô nói: “Trước cửa nhà tôi có dê núi, cũng không phải có sói xám lớn, sợ ăn thịt cô hay sao?”

“Tôi sợ tôi làm thịt con dê núi kia, làm sao bây giờ?” Hạ Tuyết cười lái xe chạy ra lưng chừng đường núi, dọc theo đường cao tốc chạy tới!

“Làm thịt thì làm thịt, còn sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi không trả nổi tiền một con dê núi sao?” Hàn Văn Vũ không nghĩ quá nhiều, nói.

“Ôi, nghe sao không có đạo lý vậy?” Hạ Tuyết cố ý nói: “Đến lúc đó truyền thông phát hiện tôi và anh ở chung, sẽ nói tôi tìm cách quyến rũ anh, hoặc nói loại ở chung này là tôi bay lên ngọn cây biến Phượng Hoàng, cua được đàn ông đệ nhất thiên hạ, quyến rũ ảnh đế, diễn chuyện tình lãng mạn của cô bé lọ lem . . . .”

“Cô không đi đóng phim thật đáng tiếc, ảo tưởng! Người giống như cô, người ta cảm thấy tôi thích cô sao?” Hàn Văn Vũ tức giận nói: “Tôi cũng không phải ngu ngốc, gà rừng, gấu chó, dê núi, sói xám lớn, chết hết hay sao, tôi lại thích cô?”

“Ha ha ha …” Hạ Tuyết thật không thể nhịn được cười, nói: “Anh nói rất buồn cười…!”

Hàn Văn Vũ vẫn chưa xong, nói tiếp: “Cô thích ở hay không tùy cô, bất quá, không cho phép cô ngủ trong xe tôi, đến lúc đó truyền thông đưa tin lung tung, tôi ăn sạch một cô gái nhưng cái giường cũng không cho cô ấy ngủ!”

Hạ Tuyết lại cười ha ha ha không chút để ý, giơ tay nói: “Anh yên tâm, sẽ không như vậy! Tôi đến nhà bạn tôi ở, dù sao tan việc cũng đã khuya, cùng các cô ấy chen chúc một chút còn hơn, tôi không muốn mang phiền toái cho anh! Truyền thông thật đáng sợ, đến lúc đó nếu anh xảy ra chuyện gì, ai phát tiền lương cho tôi?”

“Tùy ý vậy!” Hàn Văn Vũ lập tức đóng kịch bản lại, đầu hơi ngữa ra, giả vờ ngủ. . .

Hạ Tuyết vừa một tay lái xe, một tay kéo cái chăn lông đắp lên người Hàn Văn Vũ, nói: “Đắp chăn lông cho tốt, kẻo ảnh đế bị cảm lạnh.”

Hàn Văn Vũ nhắm mắt lại, vươn tay từ trong chăn lông, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhẹ giọng nói: “Không bằng. . . .ở nhà tôi đi, một cô gái nhỏ ở bên ngoài ăn nhờ ở đậu rất đáng thương !”

Hạ Tuyết rút tay về, cho xe chạy xuống cầu, nói: “Anh cũng không biết, Hạ Tuyết tôi rất quý trọng người đối xử tốt với tôi, bởi vì từ nhỏ, không có bao nhiêu người đối xử tốt với tôi và em trai, tất cả người thân, bạn bè đều sợ chúng tôi liên lụy bọn họ, thậm chí lên tiếng chào hỏi, bọn họ cũng chột dạ! Tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, phục vụ anh thật tốt, không cần liên lụy bất cứ ai, đây chính đền đáp lớn nhất của tôi đối với mọi người rồi !”

Hàn Văn Vũ mở to hai mắt, nhìn cảnh tuyết bay trước mặt, hai bên xe nhanh chóng xẹt qua. . . . . .

Xe thắng gấp trước quảng trường nhỏ của cao ốc Thế Kỷ, hai người bọn họ ngồi trong xe, nhìn thấy các nhân viên nghiệp vụ đã ở nơi đó dựng cảnh, chuẩn bị quay cảnh sau khi Hàn Văn Vũ vươn người nhảy lầu, đời sau của anh là một Tổng Giám đốc nổi tiếng, nên mượn cao ốc nhà mình, thuận tiện chọn cảnh, cho nên khi Hàn Văn Vũ tới cao ốc Thế Kỷ quay phim, tất cả nhân viên nữ của cao ốc Thế Kỷ muốn phát điên, trang điểm, thoa phấn, chỉ thiếu chút nữa lập tức đi sửa lại khuôn mặt. . . . . . còn có vô số fans cuồng của Văn Vũ cao giọng thét chói tai, giơ cao áp-phích Hàn Văn Vũ, khàn giọng hò hét. . . .

Lúc này Hạ Tuyết không để ý đến hiện trường có bao nhiêu người điên cuồng, náo nhiệt, chỉ nhìn tòa cao ốc Thế Kỷ trước mặt rất quen thuộc, vẫn còn một chút hoang tưởng hỏi: “Văn Vũ, nghe nói anh và Tổng Giám đốc Hàn Văn Hạo là anh em ruột?”

“Ừ!” Hàn Văn Vũ tiếp tục xem kịch bản, vẫn chưa đến giờ quay phim!

“Quan hệ của các người tốt sao?” Hạ Tuyết nắm chặt tay lái, cắn môi dưới, gian nan hỏi.

“Tốt.” Hàn Văn Vũ lại nói.

Vẻ mặt Hạ Tuyết đau khổ, trong lòng có chút suy nghĩ xấu xa, hi vọng anh em bọn anh giống như kịch bản trong phim truyền hình biết bao nhiêu, tưởng tượng ra tất cả vận mạng máu chó, một người là con của mẹ, một người là con của cha, hai bên có mâu thuẫn . . . . .. Như vậy cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *