Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 108
Phòng VIP của “Thúy Uyển Sơn Trang” nằm bên ngoài Sơn Trang, cạnh bờ hồ, chỉ thấy lúc này nước trong hồ đã đóng băng, xa xa sương mù giăng kín, nhìn rất đẹp. . . . .
Người quản lí bảo nhân viên rối rít mang món ăn lên, bao gồm cả thức uống, mùi thơm ngát của cá “Tuyết hồng” . . . .
Mấy người bọn họ ngồi thành vòng tròn trên sa lon màu đỏ thẫm, trong lúc đang chờ mang thức ăn lên, mọi người vui vẻ tán gẫu, Hạ Tuyết im lặng ngồi trên ghế sa lon, cùng ngồi với những vị khách quý, cô như bị kim châm rất khó chịu, chỉ thấy cô không ngừng thở ra luồn khí trắng, ngắm nhìn cảnh tuyết bốn phía bên bờ hồ, nhưng chỉ trong phút chốc, cái mũi của cô cảm thấy đau đau, cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được ho khan, thậm chí hắt xì nhiều lần. . . . . .
“Ừ? Không phải cô bị cảm chứ” Hàn Văn Vũ lo lắng nhìn cô hỏi.
Tất cả mọi người nhàn nhạt dừng lại đề tài, nhìn cô. . . . . .
Hạ Tuyết đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn mọi người, vội vã miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì!”
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên, ánh mắt nghề nghiệp của một bác sĩ, nhìn cô. . . . ..
“Cô nhóc này rất hiểu chuyện! Rõ ràng ngày hôm qua chúng tôi chưa bố trí ký túc xá được cho cô ấy, cô ấy lại không dám nói, đêm qua sau khi đưa tôi về nhà, một mình cô ấy nằm phía sau xe, khoác chăn lông mỏng ngủ thiếp đi!” Hàn Văn Vũ vỗ vỗ đầu Hạ Tuyết, cười nói.
Hạ Tuyết cắn môi dưới, quá mất mặt cúi đầu. . . . . .
Hàn Văn Hạo ở bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, cầm ly rượu đỏ hớp nhẹ một hớp …
Từ nãy đến giờ, Dạ Thiên Thiên giống như vẫn nhìn cô, thỉnh thoảng khẽ nở một nụ cười thần bí làm trong lòng Hạ Tuyết chợt lạnh. . . . . .
Mộng Hàm ở bên cạnh quan tâm hỏi: “Có nên uống một chút thuốc gì hay không? Hôm nay trời lạnh, bị cảm cúm không tốt đâu. . . ..”
“Không có việc gì. . . . . . Cám ơn cô quan tâm!” Hạ Tuyết vội vàng nói.
Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết nhàn nhạt nói: “Đưa tay cho tôi . . . . .”
“Không cần. . . . . . Mũi của tôi chỉ mẫn cảm một chút, không phải bị cảm cúm!” Hạ Tuyết từ chối ngay.
Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết, chậm rãi hỏi: “Cô không uống thuốc? Nếu cô đã uống thuốc hạ sốt tôi đưa cho thì bây giờ không thể mẫn cảm như thế . . . . ..”
Hạ Tuyết sửng sốt, vội vàng nói: “Uống. . . . . .”
“Đưa tay cho tôi. . . . . .” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cởi áo khoác ra, phủ xuống dưới ghế ngồi, sau đó xăn hai ống tay áo sơ mi lên. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn mọi người, cảm thấy ngượng ngùng, muốn từ chối, lại bị Hàn Văn Vũ nắm lấy cánh tay cô, đặt lên bàn, anh cầm ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch nói: “Nghe lời chút đi!”
Hạ Tuyết bất đắc dĩ thở dài, đành để tay đặt lên bàn . . . . . hai tay Hàn Văn Kiệt nắm cổ tay Hạ Tuyết, sau đó vén một đoạn ống tay áo của cô, ngón tay giữa đặt trước mạch môn của cô, chăm chú nghe mạch. . . . . .
“Đúng rồi. . . . . .” Dạ Thiên Thiên mỉm cười nhìn Mộng Hàm, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi nghe Văn Hạo nói, hai người có thể kết hôn trong năm nay?”
Trái tim Hạ Tuyết nhảy dựng, tay giật một cái, Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên nhìn cô. . . . . .
“Không nhanh như vậy! Mùa đông năm nay quá gấp, chờ năm sau . . . . . Lần trước Văn Kiệt có nói với tôi, chờ hai anh kết hôn trước!” Mộng Hàm thuận lợi đá quả cầu văng đi. . . . . .
Dạ Thiên Thiên liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo một cái, cười nói: “Tổng Giám đốc Hàn của chúng ta thân mang trọng trách, trong mắt chỉ có sự nghiệp của anh ấy, không biết khi nào thì mới có thời gian suy nghĩ đến chuyện lớn cả đời?”
Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngồi đó, không lên tiếng. . . . . .
Hàn Văn Kiệt bắt mạch xong, nói: “Chỉ là cảm lạnh, không có việc gì . . . . . Chờ lúc ăn cơm xong, tôi đưa thuốc cho cô, sau nửa giờ, cô uống thuốc xong sẽ không có việc gì nữa. . . . . .”
Anh nói xong, bảo nhân viên phục vụ mang cho cô một ly nước sôi. . . . . .
“Tôi . . . . .. Tôi muốn đi toilet, xin lỗi không tiếp được rồi !” Hạ Tuyết vội vàng đứng lên, cười nói, liền đi khỏi. . . . . .
Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ cầm lấy bút máy, lấy cuốn sổ của mình viết toa thuốc cho Hạ Tuyết, xé ra, đưa cho anh hai, nói: “Bây giờ Hạ Tuyết đang ở nhà anh hả?”
“Ừ!” Hàn Văn Vũ vừa ăn cá, vừa cười nói.
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nói: “Vậy anh nhớ bảo cô ấy uống thuốc! Trí nhớ cô ấy không tốt lắm!”
“Biết rồi!” Hàn Văn Vũ nói.
“Văn Kiệt một lòng quan tâm người bệnh nha!” Dạ Thiên Thiên mỉm cười nói.
Mộng Hàm liếc mắt nhìn chồng hứa hôn một cái, cười nói: “Văn Kiệt nhà ta làm việc thiện, là một bác sĩ tốt khó tìm!”
Hàn Văn Kiệt vẫn im lặng, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua đường vào toilet . . . . . .
***
Hạ Tuyết không ngừng dùng nước lạnh hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, lo lắng thở gấp, bữa tiệc này thật làm cho người ta khó chịu nha? Tại sao cô lại quen biết mấy người đàn ông cùng chung một mẹ sinh ra như thế hả?
Hạ Tuyết thở dài, đang suy nghĩ, chờ một chút nữa ăn xong, sau đó giả vờ nghe điện thoại, quay lại xe, chuyện này thật sự làm cho người ta mệt mỏi! Cô suy nghĩ xong, chuẩn bị đi ra toilet, đột nhiên cảm giác mũi của mình nóng lên, cô ôi một tiếng, dùng tay bóp mũi, nhưng không còn kịp, máu tươi từ xoang mũi tuôn ra. . . .
Một cái khăn tay đưa tới trước mặt cô. . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt, đè mũi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang lạnh lùng nhìn cô. . . .
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 022
Không có bình luận | Th2 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 066
Không có bình luận | Th2 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 603
Không có bình luận | Th8 14, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 570
Không có bình luận | Th8 11, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.