Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 120

Chương 120: BỌT XÀ PHÒNG

Hạ Tuyết đột nhiên không nhịn được hé miệng, hút lấy nước trái cây ngọt ngọt chua chua, cả người đột nhiên trở nên thư thái. . . . . .

Hàn Văn Hạo chậm rãi rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cô nói: “Cô còn không đứng dậy?”

Hạ Tuyết mặt đỏ lên, lo lắng, có chút ngơ ngác đứng lên. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhét nước trái cây vào trong tay cô, xoay người lạnh lùng nói: “Đi theo tôi . . . . . .”

Hạ Tuyết vẫn sợ hãi nhìn người đàn ông này, nhưng cô biết, ngoan ngoãn nghe lời là tốt nhất, cô vội vàng đi theo, vòng qua phòng khách sang trọng, sau đó dọc theo ánh đèn màu xanh dương bước lên thang lầu, đi lên lầu hai, sau đó đi qua dãy hành lang màu trắng, Hàn Văn Hạo đi vào phòng ngủ của anh, Hạ Tuyết không dám đi vào, đứng nhìn anh tiếp tục đi vào trong, sau một lúc, đem ra một cái áo sơ mi trắng và áo ngủ màu trắng, ném cho Hạ Tuyết, sau đó đi ra khỏi phòng, mở cửa phòng đối diện, nói: “Vào đi . . . . . .”

Hạ Tuyết cắn môi dưới, đi vào một gian phòng sang trọng hình bán nguyệt, có ánh đèn màu tím, thậm chí cô nhìn thấy phòng tắm này chỉ dùng tường thủy tinh ngăn lại, toàn bộ trong suốt, bồn tắm rất lớn, thậm chí tựa sát vào bên cửa sổ, vừa tắm vừa có thể ngắm nhìn cảnh sắc trên không. . . . . . Cô ôi một tiếng, kêu lên: “Không thể nào? Phòng tắm này trong suốt ? Nếu bị người ta nhìn thấy thì sao ?”

Hàn Văn Hạo châm biếm nhìn cô một cái, xoay người kéo cửa phòng bên cạnh nói: “Không ai rảnh rỗi lên 100 tầng nhìn cô tắm rửa!”

Ầm! Cửa đóng lại.

Hạ Tuyết chậc chậc quay đầu, nhìn cánh cửa kia đóng chặt, hừ một tiếng, lẩm bẩm mắng anh con báo nhỏ thối tha, cửa “phịch” một tiếng mở ra, Hạ Tuyết hoảng sợ nhìn Hàn Văn Hạo, giống như biết cô đang mắng anh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. . . . . .

Hạ Tuyết ôm quần áo của anh trong lòng, không dám lên tiếng.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng ném cho cô một cái quần thể thao màu trắng, lại đi ra ngoài.

Hạ Tuyết nhẹ nhàng thở ra, nhìn cái sơ mi trắng, thật sạch sẽ chỉnh tề, ủi ngay ngắn, thậm chí bay ra mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt, cô nhướng mày, ôm lấy cái áo sơ mi ngửi nhẹ, càng lúc càng thích mùi hương này, ngạc nhiên nói: “Mùi gì vậy? Thơm quá, giống mùi nước hoa trên người con báo nhỏ . . . . . .”

Phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, một luồng hơi trắng bốc lên, từ ngoài nhìn vào tấm kính thủy tinh trong suốt, có cái gì đó chuyển động, một cô gái thân hình trần truồng, nóng bỏng ngồi trong bồn tắm, vớt bọt xà phòng ném lên không trung, không ngừng ném, nhìn bọt xà phòng càng không ngừng bay bay. . . . . .

Hạ Tuyết tựa đầu vào bồn tắm lớn, đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười, nhìn tuyết trắng bay ngoài cửa sổ, còn cô ấm áp nằm trong bồn tắm lớn, giống như hai thế giới, không liên quan nhau, từ trước đến nay sợ lạnh, Hạ Tuyết đột nhiên từ trong bọt xà phòng đưa tay ra, chỉ tuyết bay ngoài cửa sổ, vô cùng khoa trương nói: “Không được nhìn! Nhìn cái gì? Hâm mộ tôi sao? Không cần hâm mộ!! Cô hâm mộ cũng không được!! Cô mỗi ngày rơi xuống đất, làm cho tôi lạnh chết rồi !!”

Phốc . . . . .. Hạ Tuyết lập tức không nhịn được ngửa đầu cười ha ha ha, ôi chao, thật sự vui muốn chết, vừa cười, vừa nghiêng người ra phía trước, miệng thổi hơi nóng lên cửa sổ sát bên ngoài, vươn ngón tay ẩm ướt viết lên mặt kính ba chữ Hàn Văn Hạo, vừa viết xong, cô lập tức phùng má, xòe bàn tay ra vỗ bốp một tiếng vào mấy chữ kia, đánh nát anh! !

“Con báo chết tiệt!” Hạ Tuyết vừa nói vừa cười, sau cùng lại không nhịn được ngửa đầu, cười ha ha ha ha, anh đã chết, chết thoải mái. . . . . .

Hàn Văn Hạo đang đứng trước tủ quần áo của anh thay quần áo, chuẩn bị tắm rửa, lại nghe phòng bên kia từng hồi âm thanh cười to rất khoa trương, anh nhướng mày, vừa mở cúc tay áo sơ mi, vừa đi tới trước cửa phòng bên cạnh, nhẹ nhàng gõ gõ cửa. . . . .. Bên trong tiếp tục truyền đến tiếng cười điên cuồng, anh cau mày, thật sự không thể nhịn được nữa, mở cửa phòng, nhìn thấy Hạ Tuyết đang nằm trong bồn tắm lớn, đầu trùm cái khăn trắng, quấn quanh trông rất buồn cười, lộ ra bờ vai bóng loáng trắng nõn rất mê người, hai tay cánh ẩm ướt đang duỗi ra, nắm lấy đám bọt xà phòng không ngừng ném lên không trung, cười to ha ha ha vui vẻ, . . . . .”Ôi chao, rất thoải mái, ôi chao, thật ấm áp, ôi chao . . . . .. Mẹ ơi . . . . ..”

Khóe mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua nụ cười. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *