Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 128

Chương 128: NGƯỜI ĐÂU ?

Làm sao bây giờ? Bọn họ đều đã đi lên rồi . . . . .” Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo điên cuồng hô to.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: “Đi lên thì đi lên, có gì mà sợ!”

“Có gì mà sợ?” Hạ Tuyết gõ vào màn hình Computer, nổi điên nói: “Trên đây có hai em trai của anh, còn có người tình của anh! Tôi phải làm sao? Bọn họ sẽ hiểu lầm tôi quyến rũ anh!”

“Bọn họ sẽ không hiểu lầm cô quyến rũ tôi!” Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nói: “Bởi vì cô không có bản lãnh để quyến rũ tôi! ! Huống chi, chúng ta cũng không có làm chuyện gì phạm pháp, sao cô phải giật mình như vậy? Tôi chỉ thấy cô rất đáng thương, cho nên nhặt cô từ trên mặt tuyết đem về thôi!”

“Fans của người tình anh cắt tóc của tôi là bởi vì tôi gặp anh! Nếu để cô ấy phát hiện tôi và anh ở chung chỗ này cả buổi tối, có lẽ tôi sẽ không sống được a a a a!!” Hạ Tuyết nổi điên kêu lên, lại gào to: “Tôi muốn trốn đi!!”

Hàn Văn Hạo nhìn cô giống như con bọ chó, ở trong phòng nhảy tới, nhảy lui, muốn chui vào ghế sa lon, muốn mở cửa sổ nhảy xuống, lại phát hiện rất cao, sau đó nghĩ tới, nghĩ lui, phát hiện bánh ngọt và hai ly rượu, cô nổi điên tiến lên, cầm hai ly rượu, không nói lời nào ném vào thùng rác, sau đó cầm bánh ngọt vẫn không quên ăn hết, lại ném vào thùng rác, sau đó nhanh chóng, thùng thùng thùng chạy lên thang lầu, “ầm” một tiếng, trốn vào phòng. . . . . .

Hàn Văn Hạo vừa định nhắc nhở cô, cô đang chui vào phòng của anh nhưng cửa thang máy “đinh” một tiếng, sáng lên, cửa thang máy đã mở ra ……. Hàn Văn Vũ bước ra trước, sau đó đến Hàn Văn Kiệt và Dạ Thiên Thiên, ba người vừa cười vừa nói, đi tới phòng khách, cởi giày…..

“Sao đến đây, cũng không nói trước một tiếng?” Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn hai em trai nói.

“Ôi, ngủ không được! nên gọi chú ba thức dậy, chúng ta uống rượu!” Hàn Văn Vũ nhìn anh cả, giơ lên chai rượu đỏ trong tay mình!

Hàn Văn Hạo nhắc nhở anh một câu. . . . ..”Trong nhà anh có rượu đỏ . . . . .”

“Em không thích Cabernet Sauvignon. . . . . .” Hàn Văn Vũ nhìn quầy bar, Hàn Văn Kiệt đi tới bên cạnh máy hát đĩa, nhìn anh trai sao lại có thể nghe nhạc jazz, anh mỉm cười hỏi: “Anh cả, có sở thích nghe nhạc jazz khi nào vậy ?”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng. . . . . .

Dạ Thiên Thiên vẫn đứng ở phòng khách, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn cô. . . . . .”Làm sao vậy?”

“Tại sao em lại có cảm giác, trong nhà này có mùi hương phụ nữ?” Ánh mắt Dạ Thiên Thiên bắt đầu lóe lên. . . . . .

Hàn Văn Hạo thật sự cũng không biết tại sao anh lại phải giúp Hạ Tuyết che giấu, nhưng đã như vậy, anh liền nói: “Em không phải là phụ nữ sao?”

Dạ Thiên Thiên đột nhiên cười, cô từng bước đi tới Hàn Văn Hạo, thậm chí đứng trước mặt anh, hai tay đặt nhẹ trước ngực của anh, nhẹ nhàng ngửi mùi trên người anh, ánh mắt càng ngày càng ngạc nhiên. . . . . .

“Như thế nào?” Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô. . . . . .”Em đến đây để phát hiện mùi hương phụ nữ trên người của anh?”

“Em nào dám!” Dạ Thiên Thiên hừ một tiếng, ôm vai xoay người nói: “Hàn Văn Hạo anh muốn phụ nữ, em dám phản đối sao, bất quá vừa rồi đi vào, em lại có cảm giác này thôi…. Em lên lầu, tắm rửa một chút sẽ xuống uống rượu cùng mọi người . . . . . quay phim quảng cáo, mệt mỏi quá!”

Cô nói xong, cởi áo khoác, ngáp nhẹ một cái, đi lên lầu. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhìn Dạ Thiên Thiên đi lên thang lầu, đi thẳng vào phòng của anh, sau đó “phịch” một tiếng, cửa phòng đóng lại. . . . . .

Hàn Văn Hạo chậm rãi suy nghĩ, nhướng mày.

“Anh cả! ! Ngồi xuống đi! Chúng ta uống rượu thôi!” Hàn Văn Vũ vô cùng buồn bực, tay rượu đỏ và mấy cái ly, bày ra trên mặt bàn, một mình uống trước một ly. . . . .

“Chú lại nổi điên cái gì? Khuya khoắt, cũng không để cho người ta ngủ! Lại kêu chú ba đến, chú không biết chú ấy là bác sĩ sao?” Hàn Văn Hạo mặt lạnh ngồi trên sa lon.

“Có quan hệ gì đâu? Dù sao, chú ấy cũng trực xong ca đêm, cũng không ngủ được! Ba anh em chúng ta đều là con mèo già!” Hàn Văn Vũ cười nói.

“Con mèo già!?” Hàn Văn Kiệt cầm đĩa nhạc đi tới cười hỏi. . . . . .”Cái gì là con mèo già?”

Hàn Văn Vũ lại không nhịn được cười nói: “Hạ Tuyết nói như vậy! Cô ấy nói con mèo già có thể thức đêm !”

Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ mút nhẹ rượu đỏ, mỉm cười hỏi: “Hạ Tuyết không ở nhà anh sao?”

“Ừ! Thề sống chết không theo!” Hàn Văn Vũ thở dài nói.

Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng của em trai, nhướng mày hỏi: “Xem ra, chú thật sự động lòng đối với người ta rồi?”

“Không có ! Mọi người giống như anh em! Ha ha ha ha! Hàn Văn Vũ cười nói: “Hai người không biết cô ấy rất buồn cười, rất đáng yêu. . . . . .”

Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt cùng cầm ly rượu đỏ uống vào. . . . . .

“Không biết cô nhóc kia ngủ chưa?” Hàn Văn Vũ nghĩ tới Hạ Tuyết, trái tim của anh bắt đầu căng lên.

Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, nghĩ tới trên lầu có hai người phụ nữ ở trong phòng của anh, liền đặt ly rượu xuống nói: “Hai người cứ nói chuyện trước, anh đi lên xem một chút. . . . . .”

“A…….Nhanh xuống, đừng vào phòng sẽ không nở đi ra! ! Hàn Văn Vũ mỉm cười nói.

Hàn Văn Hạo mặc kệ anh, chỉ tiếp tục bước đi, đi lên thang lầu, đi tới phòng, nhìn thấy Dạ Thiên Thiên đứng bên giường, đã cởi quần áo, chỉ còn lại đồ lót. . . . . . anh lạnh lùng nhìn trái nhìn phải trong phòng, yên lặng, cơ hồ không có bất cứ dấu vết gì cô đã trốn đi, anh ngạc nhiên nhíu mày. . . . . .

“Em vào tắm xong, lập tức ra ngay!” Dạ Thiên Thiên cầm áo ngủ, đi tới bên Hàn Văn Hạo, sau đó hôn lên mặt của anh!

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhìn Dạ Thiên Thiên vừa đi vào phòng tắm, ánh mắt anh lóe lên, cũng đi theo vào phòng tắm, nhìn Dạ Thiên Thiên đứng trong phòng tắm nhìn anh, vẻ mặt buồn cười hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Hàn Văn Hạo nhanh chóng quan sát phòng tắm, cũng không có người. . . . . cô ấy đi đâu?

“Làm sao vây?” Dạ Thiên Thiên lại cười hỏi.

“Không có việc gì! Em tắm đi!” Hàn Văn Hạo đành phải xoay người đi ra ngoài. . . . . . Khi anh nhẹ nhàng khép cửa phòng tắm lại, sau đó nín thở đi tới trước giường mình, khom lưng nhìn dưới sàng, đến bên cạnh ghế sa lon, ghế dựa, dưới bàn làm việc, bên cạnh giá sách, thậm chí trong tủ, đều không có người. . . . . . Rốt cuộc vẻ mặt của anh hơi khiếp sợ, suy nghĩ, đúng là con cú đêm mà!!

“Rốt cuộc cô ấy có đi vào phòng mình không?” Hàn Văn Hạo cố gắng nhớ lại, vừa rồi cô chính xác đã chạy vào, đóng cửa “phịch” một tiếng!! Anh nhướng mày, không tin cô tự nhiên biến mất! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *