Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 132

Chương 132: BUÔNG TÔI RA

Hàn Văn Kiệt vô cùng bình tĩnh mở cửa, nhìn anh trai đã say, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Anh muốn ngủ với chú!” Hàn Văn Vũ thật sự khó chịu, muốn xông vào phòng. . .

Hàn Văn Kiệt cau mày nói với Hàn Văn Vũ nói: “Anh muốn ngủ với em? Mẹ nó,. . . . . . Hai chúng ta từ nhỏ đã không ngủ chung! Anh luôn luôn ngủ với anh cả!”

Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn em trai, chậm rãi nói: “Theo ý của chú, muốn anh cùng chú ấy chen lấn chung một giường sao?”

Hàn Văn Kiệt đột nhiên nói: “Đương nhiên không dám! Cho nên anh ấy ngủ ở sa lon đi!”

“Anh không muốn! Anh là ảnh đế, anh không thể ngủ sa lon!” Hàn Văn Vũ vừa nói xong, liền nhanh chóng chui một cái, chạy nhanh vào phòng, sau đó “ầm” một cái nằm trên giường, khò khò ngủ luôn . . . . .

Hàn Văn Hạo lập tức nhìn khắp phòng một vòng, nghĩ tới người này sẽ không trốn ở bên ngoài cửa sổ nữa chứ?

Hàn Văn Kiệt mỉm cười ho nhẹ một tiếng, quả nhiên Hạ Tuyết mặc lại quần áo của cô, giống như một con chó, từ gầm giường bò ra, bốn móng vuốt bấu thật chặt bò ra ngoài. . . . . .

Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt rất bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết đeo chiếc ba lô của mình trên lưng, Rốt cuộc bò ra đến cửa, nhẹ nhàng thở ra, vừa định chắp tay cám ơn hai anh em . . . . . .

“Văn Hạo … Tại sao vẫn còn chưa ngủ?” Dạ Thiên Thiên đột nhiên trong phòng đi tới, mỉm cười hỏi. Lại liếc mắt nhìn thấy Hạ Tuyết rõ ràng đứng ở giữa hai anh em, cô sửng sốt. . . .

Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt, Hạ Tuyết giống như bị điểm huyệt nhìn cô. . . . . .

Dạ Thiên Thiên nhướng mày, chỉ vào Hạ Tuyết, vừa định muốn nói gì . . . .

Hàn Văn Hạo có chút không kiên nhẫn nói: “Hi vọng sau này ai tới nhà tôi, cũng phải báo trước cho tôi một tiếng, không nên bất lịch sự như vậy, nói đến là đến rồi !!”

Ánh mắt Hạ Tuyết chớp chớp, lập tức hiểu được ý anh, cười to ha ha ha nói: “Vâng. . . . . . Thật xin lỗi, bởi vì tôi nghe nói Văn Vũ ở trong này, cho nên tôi đến để phục vụ nha . . . . . Quấy rầy anh, thật xin lỗi. . . . . .”

Dạ Thiên Thiên mỉm cười nghĩ nghĩ, nói: “Cô mới vừa đến?”

Hạ Tuyết giống đứa bé ngây ngô nhìn Dạ Thiên Thiên, ra sức gật đầu nói: “Ừ! !”

Dạ Thiên Thiên suy nghĩ chuyện gì, đột nhiên miễn cưỡng cười, kéo chặt áo ngủ nói: “Ừ . . . . .. các người muốn làm gì?”

Hạ Tuyết nói: “Lynda bảo tôi đến chăm sóc Văn Vũ! Tối nay, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt! Không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi. . . . . .”

Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt cùng nhìn cô. . . . . .

“Ha ha ha ha . . . . ..” Hạ Tuyết cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Tôi đi vào trước. . . . . . Yên tâm, tôi nhất định chăm sóc tốt cho anh ấy! Tuyệt đối sẽ không để sói ăn anh ấy! Yên tâm!” Cô nói xong, lập tức “phịch” một tiếng, đóng cửa lại, dựa lưng vào cạnh cửa, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi kêu to: “Mẹ ơi, làm tôi sợ muốn chết! Thực nguy hiểm nha! ! May mà con báo nhỏ thông minh, mình cũng không ngu dốt! Nếu không, ngày mai có thể bị fans Dạ Thiên Thiên ném rồi!”

Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết nên biểu lộ cảm xúc thế nào!
“Vẫn chưa nghỉ ngơi?” Dạ Thiên Thiên nhìn hai anh em này, hỏi.

“Em nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi, em uống rượu, không thể lái xe được . . . . .” Hàn Văn Kiệt nói.

“Uhm. . . . . .” Hàn Văn Hạo cũng đi vào phòng, đồng thời nhìn cánh cửa kia, không nói tiếng nào.

Hạ Tuyết ngáp mạnh một cái, nhìn Văn Vũ nằm trên giường, ngủ mê như thế, cô cười bất đắc dĩ, đi tới lật người của anh qua, sau đó xốc chân anh ngay ngắn, đắp chăn lại cho anh, thở dài ngồi xuống thảm lông, kéo tấm chăn ẩm ướt một góc vừa rồi Hàn Văn Kiệt thay thế, nằm xuống giường ngủ luôn.
Một buổi tối đi qua!

Sáng sớm hôm sau!

Hạ Tuyết quen thức dậy sớm, ngáp mạnh một cái, nhìn mọi thứ xung quanh, nhớ tới mình đang ở trong nhà Hàn Văn Hạo, cô nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nhớ lại chuyện đêm qua, cô ôi một tiếng nở nụ cười, thật nguy hiểm. . . . . . Cô không suy nghĩ nữa, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ vẫn giống như một đứa bé chìm sâu vào giấc ngủ, cô nhớ hôm nay Văn Vũ phải quay phim, nhanh chóng mở cửa phòng, lao xuống lầu làm bữa sáng, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt đang nằm trên ghế sa lon đắp cái chăn màu xanh đậm ngủ thiếp đi. . . . . .

Hạ Tuyết đứng ở thang lầu, nhìn người đàn ông này, ngay cả ngủ cũng rất tao nhã . . . . Cô đột nhiên cười, xuống lầu, đi tới trước mặt Hàn Văn Kiệt, chu môi nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn, cẩn thận tháo kính mắt của anh để sang một bên, vội vã chạy vào phòng bếp vừa định làm bữa sáng, cô lại đột nhiên sửng sốt, nhớ tới cái gì đó, lấy ra một đồng tiền xu, ngước nhìn lên trên, nhắm mắt lại nói: “Tôi ước hôm nay, có thể may mắn như hôm qua! Hạ Tuyết! Cố lên! !”

Cô nói xong, đặt đồng xu ở ngón trỏ, dùng ngón cái bắn mạnh ra, đồng xu vẽ lên không trung một hình cung, bay ngược về phía sau, cô vội vã lui về sau hai bước, chỉ chút xíu nữa là bắt được đồng xu, lại bị người đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy, thuận tiện, người Hạ Tuyết đang lui về phía sau, đưa tay ôm chặt eo của cô.

Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang mở hai tròng mắt hơi mông lung, mệt mỏi nhìn cô, sâu kín nói: “Nếu muốn may mắn, phải dựa vào chính mình! Sao lại dựa vào một đồng xu?”

Hạ Tuyết lập tức chụp lấy đồng xu, nói: “Anh biết cái gì? Bao nhiêu tiền cũng từ cái này tạo thành ! !”
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn cô, tay vẫn ôm eo cô, nhớ tới chuyện đêm qua, chậm rãi hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

“Uhm! Ngủ rất ngon!” Tròng mắt Hạ Tuyết lập tức xoay tròn, nhớ tới chuyện Hàn Văn Hạo và Dạ Thiên Thiên ở trên giường, cô vội vã thở dốc một hơi, muốn giãy giụa khỏi tay của anh, lại bị anh bá đạo ở sau người ôm chặt, nói: “Cô không biến thành sói ăn em trai tôi chứ?”

Hạ Tuyết ở trong ngực anh, xoay người lại, trừng to mắt như hạt châu nói: “Ừ! Tôi xơi tái anh ấy rồi ! Cả buổi tối cũng giống như anh và Dạ Thiên Thiên, hô mưa gọi gió! Được chưa?”

Tròng mắt Hàn Văn Hạo hơi nheo lại. . . . . .

Hạ Tuyết vừa thấy ánh mắt của anh, cô giật mình đẩy anh ra, chạy vào phòng bếp, Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi theo, đè cả người cô lên cột đá, nấp trong một kẻ hở nhỏ, hơi thở hai người nóng hổi!

“Anh làm gì vậy?” Hạ Tuyết cúi đầu nói!

Hàn Văn Hạo nắm chặt hai tay Hạ Tuyết, dính trên cột, sau đó đè sát vào người của cô, ánh mắt lóe lên như con báo nhỏ nhìn chằm chằm cô nói: “Cô luôn luôn không nghe lời của tôi! ! Cô cố ý ! !”

“Tôi không có! Anh buông tôi ra! !” Hạ Tuyết không dám đối mặt Hàn Văn Hạo, nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt của cô đỏ lên, trong mắt nhìn thoáng qua lồng ngực trơn bóng của Hàn Văn Hạo . . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!