Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 138
“Đến chết vẫn muốn yêu. . . . . .” Hạ Tuyết nghẹn ngào nói xong, cúi đầu rút khăn giấy lau nhẹ nước mắt trên mặt mình nhưng lau hoài không xong, nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống!
“Cô muốn diễn không?” Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết khóc, phát hiện, quả nhiên cô ấy nhập vai cực mạnh!
Hạ Tuyết hít mũi một cái, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Hàn Văn Vũ. . . . . .”Ai là nam chính?”
Hàn Văn Vũ nhìn kỹ Hạ Tuyết, thật lâu thật lâu, cười như không cười, nói: “Tôi!!”
Hạ Tuyết sững sờ, nhìn Hàn Văn Vũ kinh ngạc nói: “Anh?”
“Ừm!” Hàn Văn Vũ mỉm cười gật đầu!
Trong đầu Hạ Tuyết đột nhiên hoảng thần, giống như thái tử điện hạ uy phong lẫm liệt đang ở trước mắt, cô nhất thời có cảm giác lạ xông vào tim. . . . . .
“Tôi có một loại cảm giác, vừa rồi lúc nghe anh nói về Minh Cơ, tôi rất đau lòng, nghĩ tới một cô gái hoạt bát, vì yêu tình thay đổi nhiều như vậy, chắc rằng có rất nhiều điều tốt đẹp . . . . . .nhất định cô ấy cảm thụ cuộc sống rất nhiều. . . . . .”
Hàn Văn Vũ mỉm cười nói: “Đúng vậy! Cô tìm được cảm giác sao?”
“Anh nói cảm giác là có ý gì?” Hạ Tuyết kỳ quái nhìn Hàn Văn Vũ hỏi.
“Cảm giác là. . . . . .” Hàn Văn Vũ do dự một lát, ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, sau đó từ từ miêu tả. . . . . .”Cảm giác chính là, trong lúc cô nhập vai nhân vật này, đột nhiên cô quên đi rốt cuộc nhân vật này muốn gì, tại sao bi thương, tại sao thống khổ, xuất hiện không gian thứ ba, cô ở trong không gian thứ ba đó, không cần diễn, cô cũng chính là nhân vật đó! Cảm giác rất kỳ diệu, giống như lấy cảm hứng từ lúc đó, cô đột nhiên nắm bắt được hồn của nhân vật, biết rõ làm sao để diễn thành nhân vật đó mới là trình độ cao nhất đấy!”
Hạ Tuyết im lặng nghe, sau đó có chút không tin nói: “Nhưng. . . . . . Tôi không có lòng tin. Vì tôi không biết đóng phim . . . . . .”
“Đến lúc đó. . . . . . Giám chế sẽ sắp xếp cho cô có cơ hội học tập trong thời gian ngắn! Hiện nay “Vương Triều Hiện Đại” là một bộ phim lớn, diễn viên các nơi cũng rối rít tham gia thử sức, vai diễn cũng xác định rồi, cũng đã chuẩn bị xong trang phục rồi! Hơn nữa nhân vật Minh Cơ này, có rất nhiều người muốn thử sức!” Hàn Văn Vũ nói.
“Vậy tôi càng không thể. . . . . .” Hạ Tuyết có chút nhàm chán lại đếm tiền, muốn nhìn sang TV!
“Tùy cô! Tôi không muốn gây áp lực cho cô! Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một chút, thù lao đóng nhân vật Minh Cơ này là 200 ngàn!” Hàn Văn Vũ nhàn nhạt ôm vai nói!
Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Hạ Văn Vũ, khoa trương kêu to: “Anh nói cái gì? Bao nhiêu tiền.”
“200 ngàn! Cũng không nhiều!” Hàn Văn Vũ cố ý quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói.
“200 ngàn cũng có thể để cho tôi bán mấy chục cái mạng!!”
Hạ Tuyết lập tức cầm cà rốt đứng lên, giống như một vị lãnh đạo quốc gia, khàn giọng kêu to: “Cuộc sống không phải là như thế sao? Có gì phải sợ! Vì tiền! Vì mơ ước của tôi và em trai! Tôi muốn dũng cảm tiến tới!! Tôi cho anh biết!! Bà cô đây nhất định phải bắt lấy vai diễn kia! Nếu như … Vai . . . . . Vai . . . . . Minh Cơ không được . . . . . Tôi có thể làm nha hoàn của Minh Cơ !!”
Hàn Văn Vũ đột nhiên bất đắc dĩ cười một tiếng. . . . . .
“Vừa rồi dường như tôi nghe được ý tứ của anh . . . . . . Anh sẽ giúp tôi? Đúng không?” Ánh mắt của Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Văn Vũ hỏi.
“Ừ. . . . . .” Hàn Văn Vũ mỉm cười nói.
Hạ Tuyết quỳ gối trước mặt của Hàn Văn Vũ, rất hồi hộp hỏi: “Giúp tôi thế nào?”
“Có lẽ tối nay cô ở lại, tôi sẽ giúp cô luyện tập . . . . . .” Hàn Văn Vũ nói.
“Chuẩn bị tập luyện như thế nào?” Hạ Tuyết rất sốt sắng nhìn Hàn Văn Vũ.
Hàn Văn Vũ giơ kịch bản trong tay lên, cho Hạ Tuyết nhìn nói: “Cầm kịch bản, chúng ta dựa theo kịch bản, khi cảm giác xuất hiện, diễn thử ngôn ngữ động tác một chút. . . . . . Chỉ là. . . . . . Cô có thể vượt qua thử thách kia sao? Nếu cô là diễn viên, cô sẽ vượt qua thử thách kia!”
“Cái gì?” Hạ Tuyết ngạc nhiên hỏi.
“Diễn hôn !” Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết bình tĩnh nói, nói xong, trái tim nhảy loạn bùm bùm!
À?” Hạ Tuyết kinh ngạc kêu to lên. . . . . .”Tôi không được!!”
Cô tức giận xoay người, nắm da đầu tê dại kêu to: “A! ! 200 ngàn ! ! Rốt cuộc không muốn diễn sao? ? ?”
Hoàng hôn!
Phòng bếp!
Hạ Tuyết đang có vẻ đăm chiêu! Hạ Tuyết vừa làm cơm tối, vừa nghĩ lời Hàn Văn Vũ nói, 200 ngàn, một nụ hôn. . . . . .”Mẹ kiếp! Tại sao phải hôn? Rất ghê tởm đi? Hai người không quen! Lại muốn hôn? Bất quá cô và anh không phải xa lạ? Nhưng không phải càng kỳ quái sao? Hôn xong phải làm gì đây? Sau đó vỗ vỗ lưng nói, CẮT! Kết thúc công việc rồi, chúng ta cùng đi ăn ốc đồng đi! Nhưng . . . . . Hai người sẽ không ngượng ngùng chứ? 200 ngàn . . . . . Trời ạ. . . . . . một con số to lớn dường nào, quả thật là con số trời cho! Mẹ kiếp!! Các ngôi sao không phải cũng hôn như vậy sao? Tôi sợ cái gì? Nhưng chị đây sợ thật nha. . . . .”
Hạ Tuyết rất khổ não, nghĩ tới, nghĩ lui, cô đột nhiên linh cơ chợt lóe, cầm điện thoại di động gọi cho Tiểu Thanh!
“Alo!! Có chuyện gì?” Tiểu Thanh đang ở túc xá cùng mọi người ăn lẩu . . . . .
“Tiểu Thanh yêu dấu!” Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, chạy đến cửa sổ phòng bếp, nhìn ra bên ngoài thấy có mấy con dê núi chạy tới, cô vừa nhìn mấy con dê núi này, vừa rất nghiêm túc hỏi: “Các ngôi sao, lúc diễn hôn, sẽ không ngượng ngùng chứ? Là thật hôn sao?”
“Hôn thật, mới có cơ hội! Tìm một chút cảm xúc thôi! Đạo diễn yêu cầu như thế ! Có cái gì mà xấu hổ? Đến lúc đó, trước máy quay, trong đầu cô chỉ suy nghĩ, làm thế nào để diễn cho tốt, vượt qua thử thách này của đạo diễn, cũng đã rất may mắn rồi! Huống chi, là một diễn viên, nên vì nghệ thuật hy sinh một chút, nếu không, khán giả đâu đến xem chúng ta diễn cảnh lãng mạn chứ?”
Hạ tuyết suy nghĩ một chút!
“Cô ngốc này, diễn hôn thôi, có gì quan trọng sao?” Tiểu Thanh hỏi.
“Á. . . . . . Cắt!!” Hạ Tuyết nói xong, thấy mấy con dê núi ngoài cửa sổ lại chạy vào trong vườn hoa nhỏ muốn ăn rau cải do mình khổ cực trồng trọt, cô kêu to một tiếng, lập tức chạy như bay ra ngoài, mở rào chắn màu trắng, đi tới trước mặt con dê núi, hung hăng cho một bạt tai trên mặt con dê núi này, nói: “Chết tiệt!! Ngày nào cũng ăn lá cây nhà của chúng tôi! Mùa đông đến, không còn mấy cây sống!! Đi đi đi! !”
Con dê núi bị Hạ Tuyết tát vào mặt, vội mang theo mấy con dê con chạy ra!
Hạ Tuyết tức giận nhìn đàn dê núi biến mất ở đường núi bên kia, cô tức giận đỏ mặt: “Đây không phải là khu nhà cao cấp sao? Dê núi ở đâu tới ? Kỳ lạ !”
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 217
Không có bình luận | Th5 4, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 541
Không có bình luận | Th8 10, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 361
Không có bình luận | Th7 8, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 293
Không có bình luận | Th5 5, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.