Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 140

Chương 140: ĐIỆN THOẠI CỦA ANH

Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nắm chặt quả đấm, giả vờ can đảm đi đến trước mặt của Hàn Văn Vũ, nhìn anh. . . . . .

Hàn Văn Vũ không trêu chọc nữa, vẻ mặt trở nên mập mờ, cười như không cười, ném khăn lông trên ghế dựa bên cạnh cửa sổ. . . . . .

Hạ Tuyết nhìn anh, không ngờ bị cảm xúc kỳ quái làm cho ngạc nhiên, ánh mắt có chút mê ly, trong lòng có loại cảm giác nhộn nhạo, kỳ lạ, bắt đầu nhập vai, cô càng lúc càng lo lắng, thậm chí khuôn mặt đỏ bừng, cô nặng nề thở dốc một hơi.

Hàn Văn Vũ từng bước đến gần Hạ Tuyết, lồng ngực để trần tỏa ra hơi nóng, lao thẳng tới Hạ Tuyết, anh chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Tuyết, xúc động, giọng khàn khàn hỏi: “Từng có bạn trai chưa?”

Hạ tuyết nhìn anh, lắc đầu một cái.

Hàn Văn Vũ suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Từng có người trong lòng chưa?”

Hạ Tuyết còn muốn nghĩ, trong đầu đã hiện lên bộ dáng ôn nhu của Hàn Văn Kiệt, cô lạnh nhạt nói: “Đã từng có . . . .”

Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết, thích một người là như thế nào?”

Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nói: “Là . . . . . Một loại mê luyến thật sâu, mỗi ngày tôi đều muốn gặp anh ấy, nhưng lại sợ gặp anh ấy, nhìn đến ánh mắt của anh ấy, trái tim tôi đập thình thịch, còn phải giả vờ như không có gì, ánh mắt của tôi chỉ len lén nhìn theo anh ấy . . . . . Nhìn anh ấy có người yêu, trong lòng của tôi rất đau, tôi biết mình không xứng với anh ấy, ngay cả quyền đau khổ tôi cũng không có . . . . .”

Hàn Văn Vũ đắn đo nhẹ nhàng nâng cằm của cô, lại để cô nhập vai . . . . . “Vậy cô có nghĩ tới. . . . . . Muốn hôn môi với anh ấy không?”

Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cười khổ lắc đầu nói: “Không có . . . . . Nào dám . . . . . anh ấy chỉ chạm vào tay tôi, trái tim của tôi muốn ngưng đập. . . . . Sắp thở không nổi. . . . . .”

“Vậy nếu như bây giờ anh ấy hôn cô. . . . . .” Hàn Văn Vũ chậm rãi cúi xuống, xúc động hỏi.

Ánh mắt của Hạ Tuyết chớp chớp, tạm thời có chút mê loạn, nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt của Hàn Văn Kiệt, trong lòng cô đau xót, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt tràn ra.

Hàn Văn Vũ nhìn vẻ mặt đau lòng của cô, hai tay đưa ra nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô, để cho thân thể cô dán chặt vào anh, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi của cô.

Hạ Tuyết nhắm lại hai mắt, nước mắt lăn xuống . . . . . .

Hàn Văn Vũ nhẹ nhàng hôn lên nước mắt cô, sâu kín nói: “Nếu như. . . . . . cô yêu người kia, thật ra anh ấy cũng yêu cô . . . . . . anh ấy chỉ không biết làm sao để đến gần . . . . . Nhưng hiện tại anh ấy đã nhích tới gần . . . . . anh ấy yêu cô . . . . .”

Trong đầu Hạ Tuyết lại lóe lên ánh mắt dịu dàng của Hàn Văn Kiệt, cô mờ mịt mất hồn . . . . . .”Anh ấy yêu tôi sao?”
“Anh ấy yêu cô. . . . . .” Hàn Văn Vũ cúi đầu, khẽ mút lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của Hạ Tuyết, hai tay nắm chặt, ôm cô vào trong ngực mình thật chặt, hôn cô . . . . .

Nước mắt Hạ Tuyết tiếp tục lăn xuống, đón nhận nụ hôn của Hàn Văn Vũ, đôi tay không tự chủ buông xuống. . . . . .

Đôi tay Hàn Văn Vũ dùng sức ôm chặt, càng không ngừng xoa xoa phần lưng mảnh khảnh của cô, tiếp tục hôn cô, hơi nóng trong lồng ngực càng ngày càng tăng, đến độ thân thể cả người bắt đầu nóng lên, anh nặng nề ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, hôn cô cuồng nhiệt, Hạ Tuyết bị anh hôn cuồng nhiệt trở tay không kịp, hai tay của cô kéo áo của anh, giãy giụa, lại bị anh ôm thật chặt, mưa hôn trút xuống. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, từ trong mơ hồ tỉnh lại, vừa muốn đẩy anh ra thì Hàn Văn Vũ đã buông tay ra, thở hổn hển, nhìn cô nói: “Chính là như vậy!! trước khi diễn cảnh hôn phải nhập vai, lúc hôn, phải tập trung tinh thần! Hiểu chưa?”

Lúc này Hạ Tuyết mới nhớ tới vừa rồi trong lúc cô nhập vai, cô ngây ngốc đáp lời Hàn Văn Vũ. . . . . .”A!!”

“Đi xuống! Tôi muốn đi ngủ!!” Hàn Văn Vũ đột nhiên xoay người, tức giận nói.

“A!” Hạ Tuyết đáp xong, có chút mờ mịt nhìn anh, có lẽ hai người có chút lúng túng, cô thở dài, chỉ đành phải sâu kín xoay người đi ra ngoài!

Hàn Văn Vũ lại đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, đôi tay đặt lên eo của cô, ôm cô vào trong ngực của mình, cúi xuống đau lòng hỏi: “Cô thật . . . . . Rất thích anh ấy sao? Đã yêu rồi sao?”

Hạ Tuyết cúi đầu, hít mũi một cái, không biết nói sao.

“Tốt. . . . . Tốt . . . . . Ngày mai mang loại cảm xúc này đi thử vai! Cô sẽ thành công! Tối nay học thuộc lòng kịch bản ! Tôi ngủ một lát, bảy giờ thức dậy, sẽ đối đáp kịch bản với cô!! Nếu cô muốn tiến về phía trước, phải bắt đầu ngay! Giương đôi cánh bay về phía trước đi! Dường như tôi đã thấy đôi cánh xinh đẹp đầy mộng mơ ở phía sau cô rồi !” Hàn Văn Vũ thật lòng nói.

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, suy nghĩ những lời này. . . . . .

“Cố lên! Hạ Tuyết! !” Trong tay Hàn Văn Vũ đột nhiên có một đồng tiền xu, ngón cái bắn ra, tiền xu bay lên không trung, anh cao giọng: “Hạ Tuyết! Bắt được tiền xu này!! Bắt được ước mơ!!”

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn đồng tiền xu trên không trung rơi thẳng xuống, cô vươn tay ra, bắt lấy tiền xu, đột nhiên cười một tiếng. . . . . .

7 giờ tối!

Hàn Văn Vũ ngủ thiếp đi, một chút nữa sẽ đối đáp kịch bản cùng Hạ Tuyết, Hạ Tuyết thừa dịp, rửa chén, xới đất, lau cửa sổ, rồi đến sửa sang lại vườn rau trong nhà kính, mỗi phút mỗi giây, đều học kịch bản! Sớm học thuộc lòng kịch bản rồi!

Hàn Văn Vũ hài lòng cầm kịch bản, nghe Hạ Tuyết đọc một lượt kịch bản, thậm chí một đoạn đối thoại của vai nữ chính cũng đọc luôn, anh ngẩng đầu lên tán thưởng, nhìn cô gái tóc ngắn này, ánh mắt sáng ngời thật sự động lòng người, anh cảm thán cười một tiếng.

Sau khi đối đáp xong kịch bản, Hàn Văn Vũ muốn xem bóng đá, Hạ Tuyết đi ra ngoài đổ rác, nào ngờ lúc này, điện thoại di động lại vang lên, cô ôi một tiếng, cầm điện thoại di động lên … “Alô!!”

Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, tay cầm hộp điều khiển ti vi, tay cầm điện thoại, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô làm sao thế này? Cô dọn dẹp nhà cho tôi sao thành ra như vậy! Thiệt thòi cho tôi ngày hôm qua đã chứa chấp cô!”

“Hả?” Hạ Tuyết ngạc nhiên ném đồ vào trong thùng rác, nói: “Kỳ lạ! Tôi rõ ràng dọn dẹp rất sạch sẽ rồi mà?”

“Rất bẩn!! Tôi cho cô biết, con người của tôi, trong mắt không có một hạt cát nào! Cô lập tức tới đây cho tôi, dọn dẹp cho sạch sẽ đi!!”

“Anh nổi điên sao!!”

Hạ Tuyết tức giận đá rào chắn nhỏ màu trắng một cái, tức giận: “Anh nói anh không nổi điên à? Bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi còn có thể đến nhà anh sao? Huống chi, bẩn thì bẩn !! Tại sao tôi phải đến nhà anh dọn?”

“Cô có thể không tới. . . . . .” Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.

“Anh. . . . . .” Hạ Tuyết quá quen tính của con này báo nhỏ này rồi, vì đạt tới mục đích, anh không từ thủ đoạn nào . . . . ..”A. . . . ..tức chết rồi! ! Chờ tôi!!”

Hàn Văn Hạo từ từ đặt điện thoại di động xuống, sau đó rất tỉnh queo xem TV!

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!