Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 148

Chương 148: QUYẾT ĐỊNH

Ngày giải phẫu!

Hạ Tuyết mặc quần áo bệnh nhân, ngồi trên giường bệnh, càng không ngừng ăn canh, ăn thịt gà, ăn cá, bưng lấy tô, không ngừng bới cơm, ăn như hổ đói, ăn tới no muốn chết mới dừng lại, ánh mắt bình tĩnh giống như tro tàn. . . . . .

Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ ngồi một bên, nhìn cô, dịu dàng nói: “Cô ăn từ từ. . . . . . nếu không sẽ bị nghẹn. . . . . .”

Hạ Tuyết đặt chén xuống, lại bưng một tô canh, từng ngụm từng ngụm uống vào, nhạt nhẽo nói: “Được rồi! Chúng ta đi thôi!”

Hàn Văn Kiệt nhìn lại cô, chỉ đành phải gật đầu một cái. . . . . .

Hạ Tuyết cầm khăn giấy lau miệng xong, bước xuống giường, hai tay cắm túi áo đồng phục bệnh nhân, đi ra khỏi phòng bệnh, từng bước, từng bước đi tới phòng giải phẫu. . . . . .

Hàn Văn Kiệt bước đi theo phía sau lưng cô, thỉnh thoảng quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, chỉ đành bất đắc dĩ đi về phía trước. . . . . .

Một bác sĩ mặc đồng phục bệnh viện màu hồng dịu dàng, nói: “Cô vào trước đi! Bên trong sẽ có y tá tiêm thuốc mê cho cô …… Chỉ cần cô ngủ một giấc …… Tỉnh lại mọi chuyện đã xong rồi ……”

Ánh mắt Hạ Tuyết hỗn loạn, hơi chớp một cái, cắn răng, suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhiều ngày trôi qua, lần thứ nhất lộ ra yếu đuối, xoay đầu lại nhìn Hàn Văn Kiệt có chút đáng thương, anh đang đứng ở sau lưng, bất đắc dĩ nhìn mình …… Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, ánh mắt có chút mờ mịt, chậm rãi đi vào phòng giải phẫu, khi cô thấy hai người y tá đã ở nơi đó bận rộn chuẩn bị các loại dụng cụ, một y tá đi tới giường bệnh, cắm ống kim lớn vào ống truyền dịch chúc xuống, bóp ống truyền dịch một cái, nước từ trong ống tiêm nhỏ giọt xuống. . . . . .

Phòng giải phẫu !

“Nằm xuống! Không có chuyện gì!” Y tá đỡ Hạ Tuyết nằm trên giường bệnh. . . . .

Hạ Tuyết nằm trên giường bệnh trắng phau, nhìn hoa văn màu trắng trang trí trên trần nhà, một mảnh trắng xóa, trái tim của cô càng ngày càng bị bóp chặt, cắn răng, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

“Tốt!” Một y tá khác cầm ống tiêm thuốc mê, muốn tiêm thuốc vào trong ống truyền dịch. . . . . .

Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, nước mắt tuôn như suối, trong đầu càng không ngừng nhớ đến đứa bé gái kia nhào vào trong ngực của mình gọi mẹ. . . . . .

“Gây mê!!” Y tá kêu một đồng nghiệp. . . . . .

Y tá cầm tay phải Hạ Tuyết, đang lúc chuẩn bị đâm ống tiêm vào mạch máu trên mu bàn tay Hạ Tuyết . . . . .

“Chờ một chút!!!!” Hạ Tuyết đột nhiên một tay nắm mu bàn tay mình, rút ống tiêm ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đục ngầu, đẩy hai người y tá, bước đi ra ngoài. . . . . .

“A! Cô làm gì thế?” Y tá lo lắng đi theo ra ngoài, kêu to: “Không phải cô muốn làm giải phẫu sao ?”

Hạ Tuyết thở hổn hển, chạy đến cửa chính phòng giải phẫu, không ngừng vỗ cánh cửa màu trắng, khóc kêu to: “Bác sĩ Hàn!! Mở cửa !! Cứu tôi! Tôi không muốn làm giải phẫu!! Tôi không muốn làm giải phẫu! Bác sĩ Hàn!! Mở cửa !! Mở cửa. . . . . tôi không thể bỏ đứa bé kia . . . . . mở cửa . . . . .. nó gọi tôi là mẹ . . . . . . Tôi không muốn bỏ đứa bé kia. . . . . . tôi nghĩ lại rồi. . . . . .”

Hàn Văn Kiệt đứng ở ngoài phòng giải phẫu vừa nghe Hạ Tuyết kêu lên một tiếng thất thường, anh lập tức vọt tới trước cửa phòng giải phẫu, nhấn cái nút, liền nhìn thấy Hạ Tuyết nhào ra, tay ôm chặt bụng chạy như bay ra bên ngoài . . . . . .

Hàn Văn Kiệt sững sờ, lập tức đuổi theo ra bên ngoài. . . . . .

Hạ Tuyết vừa lau nước mắt, vừa nhanh chóng chạy ra ngoài, giống như sau lưng có ma quỷ muốn đuổi giết sinh mệnh nhỏ trong bụng của cô, cô chân trần thật nhanh chạy về phía trước, chạy vào phòng bệnh của mình, sau đó nhào lên trên giường, nhấc chăn đắp chặt mình, một mình núp trong chăn, người run rẩy. . . . . .

Hàn Văn Kiệt chạy vào phòng, đã thấy Hạ Tuyết nằm trên giường, đắp chăn, run rẩy sợ hãi, anh đi tới trước giường bệnh, nhẹ cúi người ôm chặt thân thể nhỏ nhắn trong chăn, nói: “Tôi nhớ cô đã từng nói, vừa là Thiên đường, vừa là địa ngục! Có lúc, hạnh phúc chỉ là một loại cảm giác! Nếu như cô quyết định giữ lại bảo bối, vậy thì phải cô chịu đựng!”

Hạ Tuyết núp ở trong chăn cắn ngón tay, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, trong lòng rất chua xót, rất sợ hãi. . . . . .

“Đừng sợ. . . . .. Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp cô. . . . ..” Hàn Văn Kiệt thật lòng nói!

“Tôi ở bên cạnh cô, luôn chờ cô. . . . . .” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nhìn Hạ Tuyết nói.

Hạ Tuyết không hiểu ngẩng đầu nhìn anh. . . . . .”Chờ cái gì?”

“Chờ một ngày, có thể tiếp tục nhìn thấy nụ cười ngọt ngào xinh đẹp của cô như lúc mới gặp, giống như tia nắng ban mai, có hi vọng . . . . . .” Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói.

Cả ngày hôm đó, Hạ Tuyết núp chăn không chịu ra ngoài . . . . . từ sáng đến tối, từ tối đến sáng sớm. . . . . .

Buổi sáng sớm Hàn Văn Kiệt theo thói quen đi kiểm tra phòng bệnh, đến phòng bệnh của cô, đi vào phòng thăm cô, tuy nhiên phát hiện giường trống không, trong lòng của anh hoảng hốt, lập tức xoay người lại, nhào ra khỏi phòng bệnh, tìm khắp nơi, tất cả các phòng, phòng trẻ, phòng ăn toàn bộ cũng không có người. . . . . . anh vọt tới khu nội trú, đi qua sân cỏ, bâng quơ tìm khắp nơi, đầu bên kia vườn cây nhỏ, nghe một âm thanh ngọa nguậy, anh kỳ quái xoay người, đi tới vườn cây nhỏ, quả nhiên thấy Hạ Tuyết mặc bệnh nhân màu xanh dương, khoác áo bông màu đỏ, chân mang dép, đứng ở dưới gốc cây cam, đưa tay ra hái trái, nhưng chỉ thiếu chút xíu nữa, cô không ngừng nhảy lên . . . . . .

Hàn Văn Kiệt thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đi tới. . . . . .

Hạ Tuyết nghe một loạt tiếng bước chân, quay đầu đã thấy Hàn Văn Kiệt đi tới trước mặt của mình, chiều cao gần 1m 85, quen thuộc vươn tay hái xuống một trái cam chín thật to, sau đó đưa cho Hạ Tuyết, mỉm cười nói: “Đây này!”

Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng cầm lấy quả cam, cúi đầu, trong khoảng thời gian này, tính khí của cô đối với anh khó chịu không ít, nhưng anh vẫn ở bên cô bảo vệ thật chặt, hôm nay tâm tình tốt lên, cảm thấy thật ngại quá, cũng khó khăn đối mặt với anh. . . . . .

Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, cầm quả cam, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi. . . . . . Thật thật xin lỗi. . . . . . Thật rất xin lỗi. . . . . .”

“Đứa ngốc!” Hàn Văn Kiệt đột nhiên mỉm cười, ôm thân hình nhỏ bé của cô vào trong ngực, đau lòng hôn lên tóc cô, thở dài một hơi nói: “Không có chuyện gì. . . . . . Chỉ cần cô cố gắng sống. . . . . . Sẽ không có việc gì. . . . . . bác sĩ chúng tôi sẽ theo dõi. . . . . . Chỉ cần cô chấp nhận cố gắng sống, chúng tôi sẽ hi vọng vì mọi người mà làm rất nhiều chuyện! Chỉ cần cô không buông tha bản thân mình!! Hiểu không?”

Hạ Tuyết trong ngực Hàn Văn Kiệt, rơi lệ gật đầu.

Hàn Văn Kiệt cười, ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Hạ Tuyết, nói: “Đi thôi . . . . Nơi này rất lạnh, sau này muốn ăn, nói với tôi, tôi sẽ hái cho cô . . . . .. Nhưng phải mang dép ra ngoài. . . . . .

Hạ Tuyết đáp nhẹ . . . . . .

Hàn Văn Kiệt dìu Hạ Tuyết đi ra ngoài, lại phát hiện chân của cô đã lạnh cống, nặng nề đạp trong tuyết, anh bất đắc dĩ cười một tiếng, đi tới trước mặt Hạ Tuyết nói: “Đi lên! Tôi cõng cô trở về!”

Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, nói: “Không cần. . . . . .”

Hàn Văn vô cùng cẩn thận nhìn vẻ mặt Hạ Tuyết, anh liền mỉm cười nói: “Thế nào? Cảm thấy ngượng ngùng?”

“Đến đây đi. . . . . . Hôm nay để cho cô làm nũng một lần. . . . . .” Hàn Văn Kiệt cười nói. Hạ Tuyết ngượng ngùng cười một tiếng, cũng không khách khí nhảy lên lưng Hàn Văn Kiệt, đưa tay ôm chặt cổ của anh, mặt tựa vào vai của anh, nước mắt lăn xuống . . . . . .

Hàn Văn Kiệt lặng im cõng cô, nặng nề đạp tuyết từng bước, từng bước đi về phía trước, lúc này, bầu trời chậm rãi rơi xuống cơn mưa phùn, phất phơ xung quanh, vây lấy hai người bọn họ. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *