Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 161

Chương 161: CẤP CỨU

“Các người muốn làm gì? Đừng tới đây. . . . . . Đừng tới đây. . . . . .” Nước mắt Hạ Tuyết lăn ra, run rẩy sợ hãi muốn nhúc nhích thân thể, không có cách nào khác, thân thể muốn cử động cũng không thể cử động được, cô sợ hãi nước mắt càng lăn ra, van xin: “Đừng tới đây, đừng, đừng tới đây. . . . . .”

Một người đàn ông trong đó, đột nhiên chậm rãi móc súng lục, nhắm về phía Hạ Tuyết, trong đầu Hạ Tuyết “Ầm” một tiếng nổ tung, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, cô không ngừng cử động thân thể, lắc đầu nói: “Các người đừng tới đây. . . . . . Đừng tới đây. . . . . .”

“Đừng cử động! !” Người đàn ông cầm đầu, ánh mắt tàn nhẫn chớp lóe, tay khẽ bóp cò! !

“Rầm . . . . .” Tiếng súng nổ lớn phá vỡ sự yên lặng xung quanh, âm thanh đáng sợ truyền đến!

Bên sườn núi, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt chợt giật mình, vứt bỏ tất cả, rất nhanh nhào đến hướng phát ra tiếng súng kêu to: “Hạ Tuyết . . . . .”

“A. . . . ..” Hạ Tuyết sợ tới mức toàn thân phát run kêu to: “Cứu mạng . . . . .”

Tiếng sói tru phía sau lưng cô truyền đến, thân thể cô phát run, hoảng sợ xoay người, nhìn thấy cạnh mình có một con sói trắng đáng sợ, sắc mặt của cô lập tức trắng bệch, đáy lòng lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía ba người đàn ông kia, bọn họ đã nhanh chóng đi đến con sói, tàn nhẫn đâm một đao vào cổ con sói, không cho nó tru lên gọi đồng bạn, người đàn ông nổ súng vừa rồi lập tức đi tới trước mặt Hạ Tuyết, trầm giọng nói: “Tổng Giám đốc bảo chúng tôi tìm cô! Cuối cùng cũng tìm được rồi! !”

Anh vừa nói xong, lập tức cởi bỏ áo khoác của mình, choàng trên người Hạ Tuyết, sau đó đem bình nước nóng mang theo, nhẹ nhàng đở thân thể lạnh cứng của cô dậy, cho cô uống một ngụm nhỏ, Hạ Tuyết vừa sợ hãi, vừa kích động rơi lệ, vừa muốn cầm bình nước nóng uống cho đã. . . . . .

“Không được uống nhiều! ! Cố chịu một chút! !” Anh lập tức ôm ngang người Hạ Tuyết, cùng đồng bạn rất nhanh rời khỏi núi tuyết! !

“Đi mau! Bọn sói gần tới rồi !!” Hai người đàn ông phía sau lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, gọi điện thoại cho đồng bạn nói: “Giữ chân hai cậu chủ lại, chúng tôi đã tìm được Hạ tiểu thư rồi, nói bọn họ ngàn vạn lần không được đến đây, sói đã gọi bầy của chúng đến rất nguy hiểm! !”

Hạ Tuyết ôm chặt cổ người đàn ông trước mặt, ánh mắt lóe lên, nhìn rõ trên mặt của anh có một vết sẹo, cô có chút hoa mắt, hỏi: “Là Hàn Văn Hạo bảo các anh tìm tôi ?”

“Đúng vậy! Chúng tôi đã tìm cô thật lâu rồi !” Người đàn ông kia nói: “Tôi là Hứa Mặc! Là vệ sĩ của anh ấy! Quân nhân xuất ngũ!”

Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên. . . . . .

“Cô đừng nói gì, giữ lại một chút sức lực! Có thể ở trong vùng băng tuyết lạnh lẽo, chống đỡ lâu như vậy, cũng xem như rất hiếm thấy rồi!!” Người đàn ông kia nói xong, nhanh chóng ôm chặt Hạ Tuyết đi lên núi!

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, các nhân viên nghiệp vụ cùng xe cứu thương khẩn cấp chờ đợi.

“Bọn họ ở nơi đó! !” Có một nhân viên nghiệp vụ lo lắng chỉ vào mấy cái chấm đen nhỏ di động sườn núi nói! !

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt thấy thế, nhanh chóng chạy xuống núi, quả nhiên bọn họ nhìn thấy người vệ sĩ dẫn đầu ôm Hạ Tuyết đang thiêm thiếp, bước nhanh đi lên núi, bọn họ cảm động yên lòng, cười, kêu to: “Hạ Tuyết . . . . .”

Hạ Tuyết vừa nghe Hàn Văn Vũ gọi, quay đầu nhìn thấy Hàn Văn Kiệt, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp, cô vẫn nghĩ mình cô đơn, trống vắng, hóa ra không phải, trên thế gian này, chỉ cần cô không buông bỏ chính mình, luôn luôn có một người sẽ không buông tay cô, nước mắt cô rơi xuống, suy yếu kêu nhỏ: “Văn Vũ. . . . . . bác sĩ Hàn. . . . . .”

Hàn Văn Vũ nhào đến trước mặt Hạ Tuyết, ôm chặt thân thể của cô, cảm thụ thân thể cô lạnh giá, đau lòng nghẹn ngào nói: “Cám ơn trời đất, cô không có việc gì là tốt rồi!”

“Lên xe trước! !Mau! ! Chỉ sợ tay chân của cô ấy tổn thương vì lạnh ! !” Hàn Văn Kiệt vội nói, cùng mọi người bước nhanh đưa Hạ Tuyết đi lên núi, mở cửa xe cứu thương, ôm cô lên xe, lập tức mở nhiệt độ bên trong xe đến 25 độ, Hàn Văn Kiệt lấy dụng cụ đo nhiệt kế nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng Hạ Tuyết kiểm tra, trong lúc xe chạy, anh nắm hai gối đầu, kê hai chân của Hạ Tuyết, để cho cô giảm bớt sưng, nửa quỳ ở bên giường, cùng một hai y tá khác vội vàng mát xa toàn thân cho cô. . .

Hàn Văn Vũ ngồi kế bên Hạ Tuyết, đau lòng nhìn gương mặt cô tái nhợt đông cứng, lo lắng hỏi: “Có thể có chuyện gì xảy ra không?”

“Đừng nói bậy!! Hạ Tuyết! Không được ngủ! Đã chống đỡ lâu như vậy!!” Hàn Văn Kiệt nhận lấy cái khăn nóng của y tá đưa, sau khi kiểm tra nhiệt độ bên trong xe là 25 độ, vén váy Hạ Tuyết đến đầu gối, dùng khăn nóng lau hai chân cô, vừa lau vừa nhìn sắc mặt đỏ bừng của Hạ Tuyết, trong lòng anh đau nhói, cúi người xuống, làn môi vừa tiếp xúc trên trán của cô, cảm giác nhiệt độ trên trán của cô cũng dần dần hồi phục, trong mắt anh xẹt qua đau lòng, nhìn người mẹ của đứa nhỏ. . . . . .

Hạ Tuyết cũng chảy nước mắt nhìn Hàn Văn Kiệt.

Hai người nhìn nhau, đều hiểu đối phương, bọn họ cùng lo lắng cho bảo bối trong bụng . . . . . Hạ Tuyết nhẹ nhàng vươn tay, nắm tay Hàn Văn Kiệt, rơi lệ lo lắng nhìn anh. . . . . .

Hàn Văn Kiệt trở tay nắm lại tay của Hạ Tuyết, đưa lên môi hôn, an ủi ôm nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô, khàn khàn nói: “Không có việc gì . . . . . Nhất định không có việc gì . . . . . Mọi việc đều đã qua rồi. . . . . .”

Hạ Tuyết vẫn sợ hãi hảo lo lắng nhìn anh, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn ra. . . .

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn cô khích lệ, đau lòng hôn bàn tay nhỏ nhắn của cô. . . . . .

Hàn Văn Vũ ngồi một bên, nhìn bọn họ thân mật như vậy, trong lòng của anh khẽ động. . . . . .

Xe cứu thương thắng gấp tại cửa bệnh viện! !

Khoa Cấp cứu, bác sĩ và y tá lập tức tiến lên, đưa Hạ Tuyết bước nhanh vào phòng cấp cứu, Hàn Văn Kiệt vừa đi vừa nhìn đồng sự, dùng ánh mắt nhắc nhở bọn họ!

Bọn họ lập tức gật đầu, phụ giúp đưa Hạ Tuyết vào phòng cấp cứu . . . . . .

Hạ Tuyết nằm trên giường, vẫn nhìn Hàn Văn Kiệt chằm chằm . . . . . . Nước mắt rơi xuống. . . . . .

Hàn Văn Kiệt nhìn cô mỉm cười cổ vũ.

Vừa đi vào phòng cấp cứu, bác sĩ vội nói với y tá: “Lập tức thông báo cho bác sĩ khoa sản đến đây! Vừa cấp cứu vừa kiểm tra thai nhi có vấn đề gì hay không! Cố gắng lên, Hạ Tuyết!! Lần trước xảy ra chuyện lớn như vậy, đứa nhỏ cũng không sao!! Lần này cũng nhất định không có việc gì! !”

Hạ Tuyết đặt tay lên bụng mình, nước mắt tiếp tục rơi xuống. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *