Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 162

Chương 162: HỨA MẶC VÀ NHẬM PHONG

Ánh đèn phòng cấp cứu nhanh chóng sáng lên!

Hàn Văn Vũ bình tĩnh nhìn em trai tựa vào trước cửa phòng cấp cứu, hai tay cắm vào túi áo bác sĩ, cúi đầu, chờ đợi …………. anh cũng tựa vào trên tường, yên lặng chờ đợi, thở dài, nhớ vừa rồi trên xe cứu thương, ánh mắt hai người kia thân thiết, anh đột nhiên bừng tỉnh, chẳng trách em trai lại đặc biệt quan tâm Hạ Tuyết, anh bất đắc dĩ, nở nụ cười …………

“Làm sao vậy?” Hàn Văn Kiệt cúi đầu hỏi anh trai!

“Không có việc gì!” Hàn Văn Vũ cười, bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ lo lắng cho cô ấy!”

Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, hai anh em cùng im lặng!

Thời gian từng giờ trôi qua.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ đồng nghiệp vỗ vai Hàn Văn Kiệt, cười nói: “Tất cả đều tốt! ! Tay chân cũng không bị tổn thương vì lạnh! Chỉ cần giữ ấm thật tốt là được!”

Hàn Văn Kiệt yên lòng nở nụ cười.

“Tránh ra một chút!” Y tá phụ giúp thay quần áo bệnh nhân cho Hạ Tuyết, bước nhanh tới phòng bệnh mà trước đó cô ở . . . . . .

Hạ Tuyết mỉm cười nhìn hai anh em Văn Vũ và Văn Kiệt, nghẹn ngào nói: “Cám ơn hai người…….”

“Đứa ngốc. . . . ..” Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nở nụ cười nói.

Trong Phòng bệnh!

Hàn Văn Kiệt tự mình ôm Hạ Tuyết đặt trên giường, sau đó căn dặn y tá điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, mấy phút đồng hồ kiểm tra nhiệt độ cho cô, sau đó tự mình đến phòng tắm, điều chỉnh nước ấm trong bồn tắm. . . . . .

Hàn Văn Vũ ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của Hạ Tuyết, anh đau lòng nói với cô: “Xem đi! Xem đi! Gả cho tôi đi! Gả cho tôi sau này sẽ không còn chuyện gì nữa!”

Hạ Tuyết đột nhiên cười khổ. . . . . .

Hàn Văn Kiệt đi tới, ôm ngang người Hạ Tuyết đi vào phòng tắm nói: “Trước hết cô phải tắm một chút, không được quá lâu! Nếu phát hiện da sưng đỏ, lập tức cho tôi biết!”

“Uh. . . . . .” Hạ Tuyết có chút xin lỗi ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Kiệt. . . . . .

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn cô. . . . . .

Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc đột nhiên thắng gấp tại cửa bệnh viện! Chiếc xe vệ sĩ phía sau cũng theo sát đến!

Bọn vệ sĩ lập tức đi đến cửa xe, mở cửa xe!

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, chỉ mặc áo len cổ lọ đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác dài màu đen, bước nhanh đến phòng bệnh, phát hiện bên ngoài cửa bệnh viện có xe phóng viên chạy vào, anh hạ giọng căn dặn: “Đừng cho phóng viên vào, quấy nhiễu bệnh viện không yên!”

“Vâng!” Hứa Mặc lập tức nói!

Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi lóe sáng, đi nhanh về hướng khu nội trú của bệnh viện, đi qua hành lang thật dài, nghe thấy tiếng hai em trai nói chuyện thoải mái, sắc mặt của anh hơi dịu lại, nghe này giọng điệu thế này, chắc là không có chuyện gì. . . . . . anh đi về phía Hứa Mặc và Nhậm Phong, hai người vệ sĩ đi nhanh về phía trước, cho đến khi đi tới phòng bệnh, đã nhìn thấy Hạ Tuyết đã nằm trên giường bệnh,, sắc mặt hơi đỏ, môi tái nhợt, cả người xem ra vô cùng suy yếu và tiều tụy, anh hơi chút do dự, đẩy cửa phòng bệnh, bước vào. . . . . .

Mọi người cùng quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .

Hạ Tuyết biết ơn nhìn người đàn ông lạnh lùng này, gương mặt vẫn căng thẳng, lúc đi tới, anh trực tiếp nói: “Bây giờ là lúc nào rồi ? Còn vui vẻ như vậy? Chắc là không có việc gì rồi ?”

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: “Không có việc gì! Lần này rất may có anh cả giúp đỡ!”

Hạ Tuyết không nhịn được, nhìn về phía Hàn Văn Hạo. . . . . .

Hàn Văn Hạo kêu lên một tiếng nói: “Anh chỉ không nở để hai người ở trên núi bị lạnh chết! Nhất là chú, Văn Vũ! Chú đã không còn nhỏ nữa!! Làm chuyện xúc động như vậy! Một mình chạy xuống núi tìm người, không những không giải quyết được gì, lại có thể xảy ra chuyện không may!”

“Ôi! Lúc ấy em không nghĩ nhiều như vậy” Hàn Văn Vũ vừa đút chén canh nóng cho Hạ Tuyết, vừa nói: “Uống nhanh lên!”

“Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, Văn Vũ, chú ra ngoài ứng phó một chút!” Hàn Văn Hạo nói.

Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, liền nói: “Thật là! Em phải gọi điện thoại thông báo cho Lynda!” Anh vừa nói xong, đặt chén xuống, đi ra ngoài!

Hàn Văn Kiệt cũng mỉm cười đứng dậy, nói với Hạ Tuyết: “Cô nghỉ ngơi một chút, tôi đi tìm đồng nghiệp hỏi thăm tình trạng của cô, lập tức trở lại!”

“Uhm!” Hạ Tuyết miễn cưỡng mỉm cười đáp lời.

Hàn Văn Kiệt vừa đi ra ngoài, hai người Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nhìn nhau . . .

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo thâm thúy, ánh mắt chớp lóe, Hứa Mặc và Nhậm Phong thối lui ra ngoài! Anh chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Tuyết, tựa vào bên giường, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghiên cứu một chút, chậm rãi hỏi: “Có thoải mái chút nào hay không?”

Mặt Hạ Tuyết đột nhiên đỏ lên, nói: “Ừ. . . . . . lần này cám ơn anh phái người cứu tôi . . . . . .”

Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi chút lóe lên, sắc mặt dần dần giãn ra, khẽ nghiêng người, một tay vươn ra kéo vai cô, ôm vào trong lòng. . . . . .

Hạ Tuyết hốc mắt đỏ lên. . . . . .

Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, chậm rãi buông tay ra, nâng nhẹ cằm của cô, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chậm rãi hỏi: “Cô ở trong giới giải trí, có đắc tội người nào hay không?”

Hạ Tuyết mờ mịt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Không có. . . . . . Tôi chỉ đắc tội một người duy nhất là anh đấy? Cho tới bây giờ tôi chưa từng cãi nhau với người khác! Trừ anh ra!”

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn cô. . . . . .

Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, không dám nữa nói chuyện, vừa định cúi đầu, lại bị anh nắm cằm, hạ giọng nói: “Cô suy nghĩ kỹ một chút. . . . . . Tôi muốn điều tra thêm chuyện này cho cô. . . . . .”

Hạ Tuyết nói với Hàn Văn Hạo nói: “Thật không có mà!”

Hàn Văn Hạo do dự, không khách khí châm biếm nói: “Chỉ số thông minh của cô như vậy, chắc cũng tìm không ra nguyên do tại sao!”

“Anh. . . . . .” Hạ Tuyết thật sự phát hiện mình và anh là oan gia, cô lập tức đẩy Hàn Văn Hạo ra nói: “Tại sao anh lại mắng chửi người ?”

Hàn Văn Hạo nhìn cô khôi phục vẻ hoạt bát đáng yêu, anh xẹt nụ cười, nhưng nhanh chóng thu hồi, nhẹ nhàng vươn ngón trỏ, gõ trên trán của cô . . . . . .

Hạ Tuyết sửng sốt nhìn anh. . . . .

Ánh mắt Hàn Văn Hạo có chút dịu dàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ trước trán của cô, đến lông mi cô, đến cái mũi cao thẳng, đến đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, ngón trỏ ở trên môi của cô nhẹ nhàng xoa xoa.

Hạ Tuyết thở phì phò, ngứa ngáy giống như bị mèo cào, cô không nhịn được cắn ngón trỏ của anh! !

Hàn Văn Hạo nhẹ nhàng cau mày, cảm giác được đầu lưỡi ấm áp cô nhẹ nhàng xẹt qua ngón trỏ của mình, anh đột nhiên cười. . . . . .

Hạ Tuyết lại đỏ mặt, quay đầu đi!

Hàn Văn Hạo nhẹ nhàng xoa đôi môi đỏ mọng, nói: “Tôi nói rồi. . . . . . Tôi sẽ không đụng đến phụ nữ mà anh em của tôi thích! Mặc kệ cô không phải là của chú ấy, tôi cũng sẽ không gặp mặt! Nhưng trước mắt cô gặp nguy hiểm, vì không để cho em trai tôi khổ sở, tôi sẽ để cho Hứa Mặc và Nhậm Phong ở bên cạnh cô 24 giờ mỗi ngày để bảo vệ cô!”

“A?” Hạ Tuyết hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh kêu lên: “Cái gì?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *