Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 168

Chương 168: CỨU NGƯỜI

Hậu Chí Hùng ném Cẩn Nhu vào trong phòng khách, sau đó hung hăng quăng một bạt tai trên mặt của cô, tức giận bừng bừng nói: “Hôm nay ông đây bị mất mặt, đều là do cô làm hại! ! Nhìn xem cô qua lại với loại bạn bè gì! !”

Cẩn Nhu ngã vào trên thảm lông, khóe miệng chảy máu, tức giận nhìn ông ta, không nói tiếng nào! !

“Ông đây ghét nhất ánh mắt này của cô! ! Từ khi kết hôn tới nay, cô đều dùng loại ánh mắt này nhìn tôi ! ! Hừ! ! Đồ đê tiện! ! Lại không phải là trong sạch, cũng dám chống lại hứng thú của tôi?” Hậu Chí Hùng vừa nói tới chuyện này, tức giận tát trên mặt của cô một bạt tai, hung hăng đạp trên bụng cô một cái, níu chặt tóc của cô, vẻ mặt hung dữ nói: “Còn dám uống thuốc tránh thai của ông sao?”

Cẩn Nhu tóc bị giật muốn sứt ra, mặt hơi ngữa lên, nước mắt ngã lăn xuống . . . . . .

“Đêm nay tôi muốn hung hăng giày vò cô! Xem cô còn dám tìm loại bạn bè kia đối phó tôi không!!” Hậu Chí Hùng tức giận tàn nhẫn tát tiếp một bạt tai trên mặt của cô, sau đó tháo dây lưng, hét to: “Gọi tất cả người làm trong nhà này tới đây cho tôi! ! Tôi muốn để cho mọi người xem xem tôi làm sao đánh chết cô ta!! Con điếm thối!! Dám từ chối hứng thú của ông ?”

Quản gia lập tức gọi tất cả người làm đến, vây quanh phòng khách, có người cảm thấy tội nghiệp Cẩn Nhu, có người cảm thấy cô đáng đời, nhao nhao vui mừng nhìn cô gặp họa!

Cẩn Nhu sợ hãi chuyển người ra dựa vào sau ghế, vẻ mặt trắng bệch nhìn ông ta kêu to: “Anh không thể đánh tôi như thế!! Anh dựa vào cái gì mỗi ngày đều đánh tôi như vậy?”

“Dựa vào ông cao hứng!!” Hậu Chí Hùng cầm dây lưng, quất lên người Cẩn Nhu, từng cái, từng cái quất vào! !

“A . . . . . . Cẩn Nhu ngã vào trên thảm lông, vừa trốn tránh sợi dây kia quất xuống làm cho cô đau xé tim gan, vừa tức giận bật khóc gào lên: “Anh không thể đánh tôi như vậy!! Anh không có tư cách đánh tôi như vậy!! Anh là ma quỷ! ! A . . . . . .cứu mạng . . . . . .”

Trong phòng khách, người giúp việc đều nhao nhao có chút lo sợ nhìn Cẩn Nhu, cũng cảm thấy lần này ông chủ quá hận rồi, nhìn Hậu Chí Hùng tiếp tục hung ác quất roi da lên người Cẩn Nhu, vừa quất, vừa không hết tức giận, lao đến trước mặt Cẩn Nhu, đầu tiên bóp trước ngực của cô một cái, tiếp đến xé toạt áo khoác của cô, kéo áo sơ mi trắng xuống, lộ ra áo lót . . . . . .

“Buông tôi ra! !” Cẩn Nhu khóc rống lên, phát điên đẩy ông ta ra. . . . . .

“Hôm nay ông muốn cỡi hết cô, để cho người trong nhà thưởng thức gái điếm thối tha! !” Hậu Chí Hùng tức giận nói xong, định đưa tay xé rách quần áo của cô, lại nghe phía sau lưng, người làm vội vã tiến vào nói: “Ông chủ! ! Tổng Giám đốc Hàn tập đoàn tài chính Hàn thị đến đây muốn gặp ông, tôi nói muốn báo cho ông trước, nhưng anh ta đã dẫn một nhóm người đi vào rồi! !”

“Cái gì?” Hậu Chí Hùng nói: “Cậu ta làm sao có thể tới? Tôi và cậu ta có qua lại đâu?”

Cẩn Nhu thối lui đến một góc sa lon, lo lắng nhìn ra ngoài cửa!

“Lập tức đưa bà chủ lên phòng. . . . . .” Hậu Chí Hùng vội nói.

“Không cần phiền toái như vậy. . . . ” Ngoài cửa giọng nói lạnh lùng truyền vào. . .

Mọi người sửng sốt. . . . . .

Hàn Văn Hạo mặc tây trang, áo khoác đen dài tới gối, tay đeo bao tay da, khuôn mặt lạnh lùng giống như ông vua đi tới, phía sau là một nhóm người giống như đội vệ sĩ, bao gồm cả Hứa Mặc và Nhậm Phong. . . . . .

“A . . . . .” Hậu Chí Hùng vội vàng cười, bước về phía trước, vừa mới muốn nói, lại nhìn thấy hai người Hứa Mặc, vẻ mặt tức khắc trắng bệch, miễn cưỡng cười hỏi: “Tổng Giám đốc Hàn, sao lúc này lại ghé qua nhà tôi vậy?”

Hàn Văn Hạo cúi đầu cởi bao tay da, sau đó hơi liếc mắt nhìn thoáng qua Cẩn Nhu, chậm rãi mỉm cười nhìn Hậu Chí Hùng, từng chữ lạnh lùng nói: “Xem ra. . . . . ông đã quên mất tôi ở tại khách sạn Tam Á xảy ra chuyện gì rồi!”

Vẻ mặt Hậu Chí Hùng trắng bệch!

“Vợ của ông dùng kế làm Hàn Văn Hạo tôi mắc phải! Chuyện này, . . . . . . chắc ông quên chưa. . . . . .” Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn ông ta hỏi.

Ánh mắt Hậu Chí Hùng lóe lên . . . . . cười nói: “Cho nên cậu đến đây . . . . .”

“Tôi đến đây đòi người phụ nữ này! !” Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói với Hậu Chí Hùng, giống như đang nói một chuyện hết sức nhẹ nhàng.

“Chuyện này. . . . . ” Hậu Chí Hùng có phần khó xử nói: “Nhưng cô ấy dù sao cũng là vợ của tôi . . . . . ”

Hàn Văn Hạo lạnh lùng, liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, cười nhẹ nói: “Nếu là vợ của ông, sao ra sức đánh thành như vậy! Không phải là đồ bỏ đi? Tôi nhặt đi cho ông, thế nào?”

Hậu Chí Hùng liếc mắt nhìn Hứa Mặc, nhớ tới lúc xảy ra chuyện, khẳng định anh cùng đi với cô gái hắt nước vào người ông ta. . . . . . ông ta vẫn do dự!

Ánh mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên bắn ra ý muốn giết người mãnh liệt, tiến lên, nhìn chòng chọc vào Hậu Chí Hùng nói: “Tốt nhất ông nên thức thời một chút, ông phái người thực hiện thủ đoạn phi pháp, cướp đoạt thành công hàng trong tay thuộc hạ của tôi, tôi tạm thời chưa tính. . . . . . Nhưng đêm nay, tôi muốn dẫn người này đi! ! Ông cho hay không cho?”

Hậu Chí Hùng lập tức cười, vẫn còn đang do dự . . . . . .

Jenny đã không thể nhịn được nữa, rút súng lục ra, mặt lạnh lùng nói: “Vẫn còn dám do dự? Hàn tiên sinh chính miệng yêu cầu ông, còn dám bày vẻ mặt này ra? Chán sống rồi! !”

Súng lục rút ra, mọi người đều sợ tới mức mất hết hồn vía, vẻ mặt Hậu Chí Hùng càng trắng bệch, nghĩ hôm nay Hàn Văn Hạo chuẩn bị mà đến, ông ta lập tức thở phì phò, cười nói: “Tổng Giám đốc Hàn, cậu cũng thật là! Muốn người thì đơn giản? Người như thế tôi có rất nhiều! Nếu cậu muốn thì cứ việc đem đi! !”

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn thoáng qua Cẩn Nhu trên mặt đất, hỏi: “Cô có muốn đi theo tôi hay không?”

Lúc đầu Cẩn Nhu vẫn có chút sợ hãi, nhưng cô nhìn thấy Hứa Mặc đứng sau lưng Hàn Văn Hạo, cô có chút hiểu được, gật đầu nói: “Tôi đi theo anh!”

“Tả An Na!” Hàn Văn Hạo chậm rãi kêu.

“Vâng!!” Tả An Na dẫn luật sư đi đến trước mặt Hậu Chí Hùng, ném ra một tờ giấy thỏa thuận li hôn nói: “Các người chỉ cần ký tên vào đây, từ nay về sau, các người không còn liên quan!”

Mặc dù Hậu Chí Hùng tức giận, ủy khuất, nhưng vẫn sợ hãi run rẩy cầm bút, ký tên vào giấy thỏa thuận li hôn!

Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn Cẩn Nhu, ánh mắt thâm sâu không lường . . . . . .

Cẩn Nhu thở phì phò, không thể tin được chính mình có thể thoát thân, kích động ngồi xuống, cầm lấy bút, run rẩy ký tên lên tờ giấy! !

Luật sư lập tức nói: “Cầm giấy thỏa thuận li hôn, chúng ta đến tòa án xin ly hôn, Hậu tiên sinh, ông chỉ cần chờ chúng tôi sắp xếp gửi tài liệu cho ông, kí tên là được!”

“Vâng, vâng, vâng!” Hậu Chí Hùng vội vàng cười nói.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: “Dẫn cô ấy đi! !” Anh vừa nói xong, cởi áo khoác của mình, ném lên người cô. . . . . .

Cẩn Nhu ôm áo khoác ấm áp, nhìn Tổng Giám đốc tập đoàn tài chính Hàn thị “chí cao vô thượng” trong truyền thuyết này, trong lòng của cô ấm áp.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *