Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 172
Tình yêu vô cùng kỳ diệu, hai người yêu nhau không gian tình yêu rất lớn, lớn đến nổi có thể bao dung toàn bộ thế giới, nếu không gian tình yêu rất nhỏ, ba người ở chung trong một thế giới, gần như không cách nào thở nổi. . . . . . Dạ Thiên Thiên mặc áo ngủ trắng, cầm ảnh chụp bốn người đàn ông nhìn, vẻ mặt tức khắc trắng bệch, đầu ngón tay hơi run rẩy. . . . . .
Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn cô. . . . . .
“Anh nghi ngờ em?” Dạ Thiên Thiên nhìn Hàn Văn Hạo, nước mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nói: “Không có. . . . . .”
Dạ Thiên Thiên cắn môi dưới, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy xuống môi, có chút oán trách nhìn anh nói: “Vậy tại sao anh kêu em dậy?”
“Anh muốn nghe chính miệng em chứng thật chuyện này! Dù sao, bây giờ em đang ở bên cạnh anh. . . . . . Là người phụ nữ của anh . . . . . .” Hàn Văn Hạo nhìn Dạ Thiên Thiên nói.
Dạ Thiên Thiên đột nhiên cười, nhào vào lòng Hàn Văn Hạo, đánh một cái lên ngực của anh, nghẹn ngào nói: “Cám ơn anh”.
Hàn Văn Hạo ôm cô, nhìn căn phòng bày trí trang nhã, nói: “Quen biết em nhiều năm, tính cách của em, anh hiểu rõ mà”.
Dạ Thiên Thiên ngẩng đầu, nhớ tới chuyện này, cắn môi dưới, tức giận nói: “Rốt cuộc là ai dám hãm hại em như vậy? Còn dùng vệ sĩ của em?”
Cô không khỏi nghĩ tới Hồ Điệp, ánh mắt của cô sáng lên, Hàn Văn Hạo biết cô đang suy nghĩ gì, nói: “Trước mắt đang khảo tra, không nên ngờ vực vô căn cứ . . .”
Dạ Thiên Thiên đành phải từ bỏ, vẫn có chút không cam lòng, cô tức giận nắm chặt mấy tấm ảnh kia. . . . . .
***
Sáng sớm!
Dạ Thiên Thiên mặc váy bó sát người màu đỏ thẫm, khoác áo lông màu trắng dài quá gối, tay xách túi Chanel, gợi cảm ngồi trong xe, chạy tới, sau đó ngón trỏ gõ nhẹ một tiếng. . . . . .
Trợ lý lập tức cầm cái gương nhỏ đưa tới.
Dạ Thiên Thiên hững hờ nhận cái gương nhỏ, nhìn đôi môi đỏ mọng của mình trong gương, nhẹ nhàng mấp một cái, đóng hộp lại, ngẩng đầu nhìn tháp truyền hình khổng lồ ở trước mặt, cô hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu đi vào đài truyền hình.
Hồ Điệp đang quay tập 3 bộ phim “Giai Nhân Loạn Thế”, chỉ thấy cô mặc chiếc sườn xám truyền thống, đang cùng nam chính đối đáp kịch bản, nghe nói Dạ Thiên Thiên đến thăm đoàn phim, lông mày cô nhíu lại, bỏ kịch bản xuống, giả vờ như chị em tốt nhiều năm, nhìn Dạ Thiên Thiên giống như từ trên trời bay tới trước mặt mình, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào, đưa hai tay nói: “Bạn thân . . . . . cô tới thăm tôi . . . . . .”
“Chúng ta không thể tách rời khỏi giới giải trí, mặc kệ tôi im lặng thế nào, tại sao vẫn cứ bị khiêu chiến, chuyện giữa chúng ta vẫn tiếp tục xảy ra! Bất kể là chuyện gì, đều có một ngày sẽ kết thúc, giống như một kịch bản vậy!” Dạ Thiên Thiên nhẹ nhàng ôm ngang eo Hồ Điệp, cô nhướng mày, nói bên tai Hồ Điệp: “Nghe nói cô có khứu giác như mèo, có nghe được trên người tôi có mùi vị đàn ông hay không. . . . . .”
Ánh mắt Hồ Điệp thoáng qua lạnh lẽo.
Dạ Thiên Thiên cười lạnh một tiếng nói: “Ngược lại tôi nghe được trên người cô không thiếu mùi vị của nhà đầu tư và Giám chế Lâm, cô cũng không ngại bẩn!”
Hồ Điệp hừ một tiếng, thờ ơ nói: “Xem ra cô mặc cả người đồ trắng đến thăm đoàn phim, cô cảm thấy bản thân mình trong sạch sao? Vài năm trước, còn không phải muốn tiếp nhà đầu tư ăn cơm trên giường? Gần đến giờ chót, Văn Hạo cứu cô, cô mới có ngày hôm nay. . . . . . Nếu cô muốn đấu với tôi, như vậy . . . . . Gả cho anh ấy đi. . . . . . Đừng tưởng rằng nằm ở trên giường anh ấy, thì là người phụ nữ của anh ấy! Cô và tôi đều hiểu rõ, anh ấy không thuộc về bất kỳ một người phụ nữ nào!”
Ánh đèn flash quét lên người của hai người.
Hai người lập tức mỉm cười dắt tay nhau, thái độ rất thân thiết đối mặt với truyền thông, khuôn mặt tươi cười, trong miệng nghiến răng nói: “Cô đừng cho rằng sự thật có thể che giấu được tai mắt người khác! Ngay cả vệ sĩ của tôi, cô cũng muốn lên giường chứ? Vậy cô quá kém rồi!”
Trên mặt Hồ Điệp có chút vặn vẹo.
Dạ Thiên Thiên tiếp tục mỉm cười ứng phó ống kính, dáng vẻ xinh đẹp xoay quanh, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Kịch bản này rất nhanh sẽ kết thúc!”
“Phải không?” Hồ Điệp cười nhạt, cũng bày ra dáng vẻ xinh đẹp, nói: “Chúng ta chờ xem! !”
Vẻ mặt Dạ Thiên Thiên lạnh lùng nói. . . . . .”Chỉ cần Văn Hạo điều tra ra đúng là cô muốn hãm hại tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! !”
Hồ Điệp mỉm cười trước ống kính: “Tốt. . . . . . Vậy thì chờ xem, rốt cuộc người nào thắng, người nào thua!”
Dạ Thiên Thiên đi không bao lâu, Hồ Điệp đứng ở một góc trong Đài truyền hình, vẻ mặt nhăn nhó, cầm lấy mobile phone nói: “Đem hình ảnh của Dạ Thiên Thiên, năm năm trước bị bắt cóc, cởi sạch quần áo, bí mật gửi đến tuần san Quả Táo cho tôi! Làm cho sạch sẽ!”
“Vâng!”
Hồ Điệp để điện thoại di động xuống, vẻ mặt lạnh lùng ngẩng đầu lên, ừ một tiếng, nhướng mày nói: “Muốn đấu với tôi? Kịch hay còn dài mà!”
***
Trong căn phòng bí mật!
“A. . . . . . ” Người đàn ông cầm đầu đột nhiên rú lên một tiếng thống khổ. . . . . . “Giết tôi đi! ! Giết tôi đi! ! Tôi thật sự không biết là ai! !”
Trong tay Chính Hách đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ sắc nhọn, chậm rãi nhíu mày, có chút không hiểu nhìn người đàn ông kia nói: “Anh thật sự không hiểu Hàn tiên sinh, anh ấy muốn tra ra chuyện gì, sẽ tra đến cùng! Mặc kệ anh có bị băm thành mấy chục khúc, hiểu chưa?” Anh nói xong, ánh mắt bắt đầu nổi ý muốn giết người, nhanh chóng đưa con dao nhỏ đến, đâm vào vào xương quai xanh của tên đàn ông kia một cái, không lưu tình chút nào! !
“A. . . . . . ” Lại một tiếng gào thét tuyệt vọng! !
Cái bật lửa trong tay Hi Thần “Tách” một tiếng, phát sáng lên, cô chậm rãi đốt một điếu thuốc gắn lên môi, cúi đầu rít một cái, đầu ngẩng lên chậm rãi phun khói ra, đột nhiên cười, đi tới trước mặt người đàn ông, ngồi xổm người xuống, cầm tàn thuốc cháy sáng, châm vào miệng vết thương người đàn ông! !
“A. . . . . . Giết tôi đi! ! Giết tôi đi. . . . . . ”
Người đàn ông đau đến sắc mặt xám như tro, mồ hôi đầm đìa. . . . . .
“Nói! ! Ai sai khiến anh! ! ! Tốt nhất thành thật khai báo! ! Nếu anh dám có chút giấu diếm với tôi, tôi sẽ khiến cho già trẻ cả nhà của anh chết không được tử tế! !” Hi Thần đột nhiên lạnh lùng nói.
“Tôi nói, tôi nói . . . . . . Là Hồ Điệp bảo tôi làm như vậy ! ! Muốn chúng tôi cưỡng bức Hạ Tuyết, sau đó hủy bỏ khuôn mặt cô ấy!” Người đàn ông kia máu chảy đầm đìa, té trên mặt đất, đột nhiên lên tiếng thống khổ cầu xin tha thứ. . . . . .
Trên mặt Chính Hách và Hi Thần hơi ngẩng lên, lập tức lấy điện thoại ra.
Văn phòng Tổng Giám đốc, điện thoại vang lên.
Hàn Văn Hạo cầm lấy điện thoại. . . . . .”Ừ!”
“Điều tra ra, Hồ Điệp sai khiến anh ra làm như vậy! Còn có. . . . . . Chuyện lần đó, con ngựa trúng độc, cũng là Hồ Điệp làm !” Chính Hách nhai kẹo cao su nói.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng để điện thoại xuống, lúc vừa muốn hạ lệnh, lại nhìn thấy Văn phòng đối diện, đang phát tin Quốc vương Bru-nai chính thức công bố hôn sự của mình, Đệ Nhất Phu Nhân là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Trung Quốc, Hồ Điệp!
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 156
Không có bình luận | Th4 28, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 089
Không có bình luận | Th2 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 049
Không có bình luận | Th2 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 422
Không có bình luận | Th7 15, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.