Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 177

Chương 177: BỎ LỠ

Tuyết phất phới!

Cao ốc Thế Kỷ!

Hàn Văn Hạo vẫn vội vàng phê duyệt tài liệu, gần đây công việc quá bận rộn!

Mobile phone ở phía sau lưng vang lên, anh nhanh chóng nhận điện thoại “Ừ!”

“Hôm nay không trở về sao? Bây giờ đã rạng sáng rồi !” Dạ Thiên Thiên dịu dàng hỏi Hàn Văn Hạo. . . . . .

Hàn Văn Hạo vừa phê duyệt tài liệu vừa nói: “Không về! Dự án đảo Gabon triển khai có vấn đề! Anh phải kiểm tra lại kết quả!”

“Vậy anh đừng quá sức, em ngủ trước đây. . . . . .” Dạ Thiên Thiên dịu dàng nói.

“Ừ! Nghỉ ngơi sớm đi”. Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, điều chỉnh điện thoại di động chế độ rung, ném qua một bên, không để ý đến!

Tả An Na mang tài liệu đi tới, đặt trước bàn làm việc của Hàn Văn Hạo, nói: “Chúng ta và Bru-nai hợp tác triển khai dự án, có phải hủy bỏ hay không ?”

Hàn Văn Hạo nhanh chóng ký tên trên tài liệu, không lên tiếng.

Tả An Na không dám lên tiếng, vừa muốn xoay người đi ra ngoài, lại nghe tiếng gõ cửa, cô nhíu mày ngạc nhiên nói nhỏ: “Vào đi!”

Thư ký đi tới, dịu dàng nói: “Có Hạ tiểu thư nói có việc muốn gặp Tổng Giám đốc. . . . .”

Tả An Na quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .

Hàn Văn Hạo vẫn chuyên tâm phê duyệt tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên!

Tả An Na hiểu ý Hàn Văn Hạo, nói với thư ký: “Cô ra nói, Tổng Giám đốc không có thời gian. . . . . Để cho cô ấy đi thôi. . . . . .”

“Vâng!” Thư thối lui ra ngoài!

Tả An Na cũng im lặng rời khỏi văn phòng. . . . . .

Hàn Văn Hạo đột nhiên dừng tất cả động tác, nhìn con số trên tài liệu, ánh mắt lạnh lùng ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía tuyết trắng bay bay, đột nhiên cảm thấy không vui, anh bình tĩnh lại, tiếp tục phê duyệt tài liệu!

“Tan việc rồi . . . . . . . Đêm nay có luồng khí lạnh . . . . . . . Bên ngoài nhất định trời rất lạnh . . . . . . . Ngày mai phải đi mua áo khoác. . . . . . . ” Bên ngoài cửa phòng làm việc giọng nói của nhóm thư ký vang lên. Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn tài liệu, đôi mắt hỗn loạn hơi chớp vài cái, rốt cuộc không có cách nào khác, quay đầu nhìn bông tuyết bay phất phới bên ngoài cửa sổ, thở dốc một hơi, buông bút máy trong tay, đứng lên, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài . . . . . . .

Tả An Na bưng trà sâm sửng sốt nhìn Hàn Văn Hạo đã đi tới thang máy, cô sửng sốt.

Hàn Văn Hạo sải bước nhanh chóng đi tới trước cửa thang máy, nhấn nút cửa thang máy mở ra, bước nhanh vào, cửa thang máy đóng lại! !

“Đinh” cửa thang máy mở ra, Hạ Tuyết từ trong thang máy bước ra, tức giận oa oa nói: “Thật là! ! Nếu không phải tại anh giúp tôi nhiều như vậy, bà cô không thèm mua quà cho anh, món quà 15 ngàn, anh không biết tôi đau lòng đến cỡ nào! !”

Cô vừa nói vừa đi vào trong. . . . . .

Tả An Na ngẫn ngơ đứng ở cửa, nhìn Hạ Tuyết nói: “Hạ tiểu thư? Sao cô đi lên đây?”

“Con báo nhỏ đâu rồi?” Hạ Tuyết không khách khí hỏi.

Tả An Na sửng sốt, nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . dường như có việc đi ra ngoài rồi! Có phải đi tìm cô hay không?”

“Phi! ! Tôi ở dưới lầu chờ lâu như vậy! Anh ta muốn tìm, đã sớm xuống đến nơi!” Hạ Tuyết tức giận nói dứt lời, đem cái hộp gấm màu đen xinh đẹp, quý giá đưa tới trước mặt Tả An Na, nhét vào trong tay cô, bộp một cái, nói: “Phiền cô giúp tôi giao cái này cho anh ta! Nói tôi cám ơn anh ta giúp tôi chăm sóc Cẩn Nhu! Sau này tôi và anh ta không còn thiếu nợ nhau rồi ! Tôi đi đây!”

Tả An Na chẳng biết làm sao, cầm cái hộp gấm kia, sau đó nhìn Hạ Tuyết đã nhanh chóng rời khỏi. . . . . . Cô nghĩ nghĩ, đột nhiên bước nhanh lên phía trước, nói với Hạ Tuyết đang trong thang máy: “Cô thật muốn tặng quà cho Tổng Giám đốc. . . . . Ít nhất phải tận mặt đưa mới có thành ý . . . . .”

Hạ Tuyết đứng ở cửa thang máy ôi một tiếng, cười nói: “Kỳ quái!! Tôi làm sao mà biết khi nào anh ta trở về?”

“Có lẽ trở lại ngay thôi!” Tả An Na lập tức nói!

***

Hàn Văn Hạo đi ra khỏi cao ốc Thế Kỷ, nhìn xe chạy qua lại, đèn đường nhàn nhạt, bầu trời xoay tròn bông tuyết rơi như lông ngỗng, cất tiếng gọi khắp bốn phía, chỉ là yên tĩnh, rất yên tĩnh! ! Ánh mắt của anh lóe lên, khẽ cắn răng, nắm chặt tay, nhìn mọi thứ xung quanh, chợt có người đi đường lạnh run run lui tới, duy nhất chỉ không nhìn thấy bóng dáng người giống như con chim sẻ, luôn ồn ào kia . . . . .

Duyên phận luôn luôn như vậy, bỏ lỡ là bỏ lỡ, thậm chí ở cùng một không gian, nhưng anh cũng không có cách nào. . . .

Ánh mắt của anh lạnh lùng, vẫn xoay người chậm rãi đi trở về đại sảnh, nhấn nút thang máy. . . . . .

Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, anh cất bước đi vào, cửa thang máy đóng lại!

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *