Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 196

Chương 196: NGƯỜI CỦA EM ĐÃ VỀ NƯỚC RỒI

Tìm kiếm kí ức thời thơ ấu, mở trang nhật kí, nhìn thấy mình trong quá khứ, lắng nghe tiếng nói quen thuộc, quanh quẩn trong giấc mơ, thời thơ ấu dại khờ. Câu chuyện cổ tích, mãi mãi xanh.

Trong chuyện xưa có bóng dáng của tôi, ly cà phê với đôi mắt mỏi mệt hiện lên trên gương mặt tiều tụy và niềm kiêu hãnh của mình.

Harry poster, phép thuật vô biên, anh thần bí, xuyên qua thời gian, có thể hóa giải chú ngữ, với tình yêu, không hề sợ hãi. . . . . .

BATMAN!

Xuất hiện trong đêm tối, lúc gặp nguy hiểm, trong nháy mắt đứng ra.

Trong một đêm, chuyển biến,

Cô bé lọ lem biến đổi, tin chắc chỉ cần có duyên phận, cho dù qua bao lâu, tình yêu vẫn chân thật.

Bạch Tuyết ngủ say, táo đỏ đã bị phá vỡ, nước mắt những người bạn lùn, bão tuyết bay tán loạn, Hoàng Tử nhỏ cưỡi ngựa trắng, hôn cô cùng rong chơi khắp chân trời.

Thần đèn, đánh bóng linh hồn, quét qua chất phác, tham lam và ngu dốt

Bụi gai dệt thành chiến y, tràn ngập kỳ tích, đồng tâm hiệp lực và lòng can đảm mạnh mẽ, dũng cảm bảo vệ bạn! !

Ca khúc Pháp “Tên của tôi là Helen” bằng tiếng trung chậm rãi vang lên ở sân bay, vô số tạp chí và phương tiện truyền thông, phóng viên đổ xô tới sân bay, chào đón người đã giành vô số giải thưởng điện ảnh tại Pháp, người đứng đầu đề cử Giải Kim Mã năm nay, người đã từng diễn vai Minh Cơ, ảnh hậu Hạ Tuyết, hôm nay sắp về nước, sau một tháng quảng bá cho bộ phim đã đoạt Giải Kim Mã, mà cùng lúc, cô gái tên Hạ Tuyết này, trong vòng một đêm, gây chấn động toàn thành phố, vô số dân cư trên mạng nhao nhao tải xuống bộ phim nhựa “Dịu Dàng” để xem, quan tâm bộ phim giành được nhiều giải thưởng ở Pháp. . . . . .

“Nghe nói 10 giờ máy bay hạ cánh, đúng không?” Có phóng viên nhao nhao điều chỉnh ống kính, trao đổi cùng bạn đồng hành.

Vài phóng viên tự mình gọi điện thoại đến nước Pháp xác nhận chuyện này!

Tất cả chủ biên các tạp chí thế giới, cũng nhao nhao đổ xô tới sân bay, nhất định phải phỏng vấn người được đề cử ảnh hậu, Hạ Tuyết, nghe nói cô học ở Học viện điện ảnh, sau khi tốt nghiệp thành tích đạt loại ưu tú, dùng một bộ DV, quay lại quan điểm sâu sắc về cuộc sống, chọn bốn góc trời, quay những màu sắc xanh biếc kì ảo, một vẻ đẹp vượt thời gian sẽ xuất hiện trong phim . . . . .

Nghe nói cô là bạn gái của Daniel, Tổng Giám đốc Tập đoàn Điện ảnh và Truyền hình Hoàn Cầu, đã từng có người hâm mộ điện ảnh nhìn thấy bọn họ tay trong tay bước đi trên đường phố nước Pháp, nghe nói cô có một đứa con gái, đứa bé đó tên là Hạ Hi Văn, gọi Daniel là cha, có lẽ dùng tiếng Pháp gọi là papa . . . . . .

Liên quan đến chuyện của cô, mọi người xôn xao nhưng không có một chuyện nào được bản thân cô chứng thật, bởi vì ngoại trừ lúc cô đóng phim bên ngoài, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng xuất hiện trước ống kính, vẫn được Tổng Giám đốc Công ty Giải trí và Truyền hình Toàn Cầu, Daniel gắt gao bảo vệ, chưa từng phơi bày ra ánh sáng, hiện giờ rốt cuộc cô xuất hiện, về nước tranh cử ảnh hậu, thật sự làm cho người ta sôi trào, trong giới giải trí này là như vậy, bạn muốn nổi tiếng thì phải xuất hiện trước ống kính vừa hát vừa cười, hoặc là bạn phải tuyệt đối thần bí, đương nhiên! Người trước nhất định an toàn hơn so với người sau, bởi vì cảm giác thần bí, cũng không phải ai cũng có thể giữ nổi, mà còn phải giữ lâu như vậy. . . . .

Tại sân bay, rất nhiều người nhìn thấy hôm nay có nhiều phóng viên đổ xô đến, bọn họ nhao nhao suy đoán, có phải siêu sao Thiên Hoàng sắp đến hay không? Sau đó lại nghe có tiếng phóng viên hưng phấn nhìn màn hình lớn theo dõi tại khu vực máy bay sắp hạ cánh, kêu to: “Máy bay hạ cánh rồi ! !”

Vô số phóng viên vừa nghe, rối rít vọt tới lối đi dành cho hành khách, hưng phấn chờ đợi. . . . . .

***

Tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.

Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi, hai người trong tiếng vỗ tay, trao nhẫn đính hôn cho nhau, sau đó nâng ly sâm banh, hai người chăm chú nhìn nhau, uống một ngụm, lại giơ cao ly sâm banh, nhìn về phía tân khách quý. . . . .

Tân khách quý cùng nâng chén hướng về Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi. . . . . .

Hai người uống một hơi cạn sạch ly sâm banh, đi đến trước bánh ngọt đính hôn, cầm lấy con dao dài, hai người cùng nắm chung con dao, từ trên đỉnh đầu bánh ngọt cắt xuống. . . . . .

Tất cả khách quý vỗ tay, vô số ánh đèn flash không ngừng chớp lên về phía cô dâu chú rể, ánh sáng bao quanh, hai người nhìn nhau, cuối cùng đi tới trước đài thủy tinh, hai tay đan vào nhau cùng tuyên thệ, trong tương lai, sẽ yêu thương lẫn nhau, hạnh phúc, bảo vệ nhau, cho đến khi răng long đầu bạc!

Tiếng vỗ tay lại cuồng nhiệt vang lên.

Hàn Văn Hạo dắt tay vợ hứa hôn trở lại trước sân khấu, cùng hướng về tất cả khách quý cúi đầu cám ơn!

Dưới đài, tất cả tân khách cuồng nhiệt vỗ tay, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cũng vỗ tay cười, nhìn anh cả có thể kết hôn, thật sự là cuộc đời con người ta khó đoán, bất quá. . . . . . Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Dạ Thiên Thiên đang ngồi phía sau, vẻ mặt u oán nhìn anh cả, anh thở dài xoay người lại, nói với em trai: “Thật là cuộc đời con người ta vô chừng, anh cả và Dạ Thiên Thiên cùng chung một chỗ đã sáu năm, nhưng lại phải chia tay . . . . . . Anh vẫn cho rằng, Dạ Thiên Thiên chính là chị dâu đấy. . . . . .”

Hàn Trung Trí mặc tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị, đeo kính mắt màu vàng, đã 60 tuổi, nhưng là người đàn ông có tác phong nhanh nhẹn, nghe con trai nói như vậy, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nhà họ Hàn chúng ta không cưới con hát!! Chơi đùa thì có thể, không cần nghiêm túc! ! Văn Hạo là người chiụ trách nhiệm nhà họ Hàn chúng ta, đương nhiên phải kết hôn với danh môn vọng tộc!”

Trang Minh Nguyệt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn chồng, dịu dàng nói: “Tôi xem Văn Hạo thật sự thích Thư Lôi . . . . . . cũng không quá quan tâm đến sự nghiệp!”

“Bà luôn dễ dàng mềm lòng, nhìn xem bà sinh ra ba đứa con, ngoại trừ Văn Hạo trông coi ở bên ngoài, nhìn xem hai đứa con nhỏ của bà kìa? Có thể gánh trọng trách sao?” Hàn Trung Trí lạnh lùng nói.

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt nhìn nhau, vô cùng ăn ý cười xoay người nhìn anh cả đỡ vợ hứa hôn, chuẩn bị đi tiếp tân khách, bọn họ lập tức đứng lên chạy trốn, đi đến bên cạnh anh cả, nói anh cả và chị dâu tương lai: “Chúc mừng anh chị!”

Tần Thư Lôi cười ngọt ngào, dịu dàng nói với bọn Hàn Văn Vũ: “Cám ơn. . . . . .”

Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn hai em trai, nói: “Sao thế? Bị cha mài giũa, tìm cách trốn đến anh sao?”

“Anh nói cái gì chứ?” Hàn Văn Vũ bật cười nói: “Bọn em nhìn thấy anh đính hôn, cảm thấy vui vẻ cao hứng thôi! Tu thành chính quả !”

Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm em trai . . . . .

Hàn Văn Kiệt mỉm cười đi tới trước mặt Tần Thư Lôi, lịch sự nho nhã cười nói: “Chúc mừng chị. . . . . . Hi vọng chị có thể cùng anh cả đầu bạc đến già. . . . .”

“Cám ơn. . . . Cũng hi vọng chú có thể cùng Mộng Hàm tiểu thư sớm ngày thành hôn. . . .” Tần Thư Lôi mỉm cười nhìn Mộng Hàm đi tới bên cạnh Hàn Văn Kiệt. . .

Mộng Hàm mỉm cười nói: “Sáu năm trước bọn em đã đính hôn rồi. . . . . . . . Chỉ chờ hôn lễ của hai người đăng lên báo, bọn em cũng phải bắt đầu chuẩn bị rồi !”

“Em có việc đi trước!” Hàn Văn Vũ vội vàng quay người, tránh làm bia đỡ đạn. . .

Quả nhiên Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: “Bên cạnh một người cũng không có, đương nhiên chú muốn đi!”

Hàn Văn Vũ không phục quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Cái gì không có? Người của em đã về nước rồi !”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *