Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 203

Chương 203: ĐỨA BÉ THẾ NÀO ?

Hàn Văn Vũ đột nhiên cười, sau đó nói: “Người kia bị người ta thắng đi rồi! Có lẽ không có duyên phận . . . . . .”

Daniel nghĩ nghĩ, bưng ly rượu đỏ hớp một ngụm, môi nhâm nhi, mùi rượu đỏ quen thuộc tan vào trong khoang miệng, chậm rãi mỉm cười, dùng giọng tiếng trung đặc biệt nói: “Tất cả trang trại nho nho của chúng tôi hàng ngàn năm qua, có một hiện tượng rất lạ, đó là một cây nho hàng ngàn năm nở hoa vào mùa thu, lúc ấy, rượu nho chứa trong thùng, dịch rượu sẽ chậm rãi sôi sùng sục, thậm chí tràn ra ngoài thùng, mỗi lần như thế, người trong trang trại nho của chúng tôi, đều đặc biệt bận rộn thu hồi lại dịch rượu . . . . . .”

“A. . . . . .?” Mộng Hàm rất hứng thú hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến nhiệt độ không? Hay là một nguyên lý hóa học?”

Tất cả mọi người cũng vô cùng chăm chú lắng nghe . . . . . .

Daniel nhẹ nâng ly rượu, mỉm cười nói: “Không có! Hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì, hàng ngàn năm qua, rất nhiều chuyên gia muốn giải thích vấn đề này, nhưng không tìm ra được đáp án nào, người trong trang trại nho của chúng tôi đều ở cách xa cây nho nở hoa và hầm rượu, được nhìn thấy dịch rượu sôi trào như máu, gọi là một loại duyên phận!”

Hạ Tuyết mỉm cười bưng ly rượu, nhìn Daniel.

Daniel vừa nói vừa ôm nhẹ Hạ Tuyết vào trong lòng, hôn lên tóc cô, nở nụ cười hấp dẫn, nói: “Lúc Hạ Tuyết vừa đến trang trại nho, cũng là vào mùa thu, ngày đó vừa khéo đúng lúc cây nho nở hoa, cô ấy giật mình giống như một đứa bé, kéo chiếc váy dài màu xanh, chạy như bay đến bên cạnh cây nho, hưng phấn nhìn những quả nho và hoa nho nhỏ xíu, sau đó cô ấy để chân chạy vào hầm rượu, nhìn rất nhiều thùng rượu cao vài thước ở bên trong, dịch rượu tràn ra như máu, cô ấy khiếp sợ kêu to lên, thật kỳ lạ. . . . ..”

Ba anh em Hàn Văn Hạo cùng nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn Daniel. . . . . .

Daniel cũng cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, hôn lên trán cô, nói: “Hạ Tuyết chính là loài chim xanh cô đơn bay trên đường, máu là một loại duyên phận với cô ấy . . . . . . Cho nên, nếu như anh không thể thắng được người kia, giống như cô ấy không phải con chim xanh trong lòng anh. . . . . .Bởi vì con chim xanh đã bay vào trong thế giới của người khác. . . . . .”

Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng nhìn Daniel nói: “Nói như anh vậy, xem ra em bay về phía anh?”

Daniel cưng chìu cầm ly rượu đỏ, đặt bên môi Hạ Tuyết. . . . . .

Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn anh, nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ rượu đỏ, nói xuôi theo: “Cabernet Sauvignon năm 1983 hơi chát, em không thích. . . . . .”

“Em thích rượu Sherry, Trác Văn đã giữ lại cho em rồi!” Daniel nhàn nhạt nói, chỉ cần ở bên cạnh Hạ Tuyết một ngày, tất cả thế giới của anh, cũng chỉ có Hạ Tuyết. . . . . .

Hàn Văn Hạo uống một hơi cạn sạch ly Cabernet Sauvignon.

Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nở nụ cười nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

Hàn Văn Vũ thở nhẹ, đột nhiên cười nói: “Con chim xanh trong lòng tôi đến khi nào thì tới?”

“Chim xanh của tôi đã đến đây!” Tần Thư Lôi vui vẻ dựa bên người Hàn Văn Hạo, hạnh phúc nói.

Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhìn vợ hứa hôn nở nụ cười, cô quay mặt đi . . . . . .

“Mỗi người đều có con chim xanh của mình!” Daniel nói xong, mặt trời chiều cuối cùng cũng chìm xuống mặt biển, gió lạnh thổi đến, trong hội trường nhất thời lóe ra ánh đèn mộng ảo, âm nhạc từ từ nhẹ nhàng vang lên, vào lúc này, tất cả mọi người đều đột nhiên yên lặng dần, nhấm nháp rượu vang yêu thích của mình, nhìn cảnh biển phía bên kia. . . . . .

Người quản lí khách sạn từ trong đại sảnh đi tới nói với Hàn Văn Hạo và mọi người: “Tổng Giám đốc. . . . . . thời gian bữa tối đã đến, mời dời bước vào đại sảnh ngồi vào bàn”.

“Uhm!” Hàn Văn Hạo lên tiếng, đưa nhẹ tay ra.

Daniel cũng mỉm cười ôm Hạ Tuyết bước đi, có chút quan tâm ôm bờ vai trắng như tuyết của cô, cảm giác cô bị lạnh, hỏi: “Lạnh như băng vậy, sau này phải cẩn thận một chút. Vừa rồi papa vẫn lo lắng cho em.”

Hạ Tuyết cười.

Hàn Văn Vũ cười khổ thở dài.

Hàn Văn Kiệt đi tới phía trước, đột nhiên nói với Hạ Tuyết: “Hạ Tuyết! Tôi có chuyện, muốn nói với cô!”

Mọi người ngạc nhiên dừng lại, Mộng Hàm cũng ngạc nhiên nhìn anh, Hàn Văn Hạo lại càng khó hiểu nhìn em trai, nhưng anh biết em trai đã từng là bác sĩ của Hạ Tuyết, sau này em trai đã nói với mình, Hạ Tuyết không bị bệnh nan y. . . . . .

“Được. . . . . .” Hạ Tuyết ăn ý đáp lời.

Hàn Văn Kiệt nhìn Daniel, cười nói: “Thật xin lỗi, Daniel tiên sinh, Hạ Tuyết đã từng là bệnh nhân của tôi, tôi có chút chuyện, muốn hỏi cô ấy.”

“Tùy ý.” Daniel vô cùng thân sĩ khẽ nâng khuỷu tay với Mộng Hàm, Mộng Hàm cũng lễ phép đưa tay cất vào trong khuỷu tay Daniel, nhưng vẫn có chút tò mò, liếc mắt nhìn chồng chưa cưới . . . . . .

“Mời!” Daniel dắt Mộng Hàm đi vào.

Mọi người cũng cùng nhau đi vào, chỉ có hai người Hàn Văn Kiệt và Hạ Tuyết đứng bên hàng rào chắn thật dài cạnh biển, đón gió biển càng lúc càng thổi mạnh, Hạ Tuyết đứng trong gió lạnh, nhìn gió thổi lên mái tóc trên trán Hàn Văn Kiệt, phất qua đôi mắt dịu dàng của anh, anh chậm rãi cởi tây trang, choàng trên người Hạ Tuyết, sau đó lui lại một bước, giữ khoảng cách thích hợp với cô, ánh mắt quan tâm nhìn Hạ Tuyết, chân thành hỏi: “Nói cho tôi biết. . . . . .đứa bé thế nào?”

Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn anh giữ khoảng cách với mình, trong lòng đau xót, nhưng vẫn thoải mái cười, nói: “Đứa bé rất tốt, là con gái, tên là Hi Văn, Hạ Hi Văn, con bé vô cùng bướng bỉnh nhưng cũng vô cùng hoạt bát, đáng yêu . . . .”

Hàn Văn Kiệt đột nhiên kích động mỉm cười, xoay người tựa vào bên cạnh rào chắn, nhìn nước biển cuộn trào phía xa. . . . . .

Hạ Tuyết nhìn nửa khuôn mặt của anh, đột nhiên kích động nói: “Thật xin lỗi, tôi biết anh vẫn luôn nghĩ đến tôi, nhưng tôi có nổi khổ tâm bất đắc dĩ, lén rời đi. . . . xin lỗi. . . . . .”

Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn mặt biển mênh mông, lặng im không lên tiếng . . . ..

“Bác sĩ Hàn. . . . . .” Hạ Tuyết rơi lệ gọi anh.

Hàn Văn Kiệt quay đầu nhìn Hạ Tuyết, rất thích thú, dịu dàng hỏi: “Xinh đẹp không? Bộ dáng đứa bé xinh đẹp không? Giống cô không?”

“Giống tôi ! Rất giống tôi ! Bây giờ nó đang ở Pháp, ở chung với mẹ Daniel, mỗi ngày ở trong trang trại nho, chơi đùa với các chuyên gia chưng cất rượu, thậm chí có đôi khi, cha Daniel đưa nó đi xuất ngoại thăm viếng các nước. . . . . .” Hạ Tuyết nghẹn ngào, cười nói.

Hàn Văn Kiệt gật gật đầu, lại nhìn mặt biển, đột nhiên thở dài một hơi, cười nói: “Xem ra, cô vô cùng hạnh phúc. . . . . Đứa bé kia không có việc gì, tôi yên tâm rồi . . . . . . rốt cuộc, tôi . . . . . . không cần một mình giữ bí mật sáu năm nữa rồi. . . . . . tốt, tốt. . . . . .”

“Bác sĩ Hàn!” Hạ Tuyết bất đắc dĩ đau lòng nhìn anh . . . . . .

Hàn Văn Kiệt đột nhiên mỉm cười quay đầu, một mình đi dọc theo sân cỏ rời khỏi!

“Bác sĩ Hàn! ! Thật xin lỗi, sáu năm qua, tôi không có cách nào liên lạc với anh! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Hạ Tuyết khóc nói với Hàn Văn Kiệt: “Tôi thật sự xin lỗi, đã để cho anh lo lắng sáu năm, anh mua cho bảo bối những đồ chơi nhỏ, nó vẫn giữ lại để chơi . . . . . . nó vô cùng ưa thích. . . . . .”

Dường như Hàn Văn Kiệt không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi, hốc mắt có chút ửng đỏ. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *