Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 206
Phòng tổng thống khách sạn Castleton!
Phòng tổng thống khách sạn Castleton nằm kề bên bờ biển, nơi này rất đặc biệt, trong phòng khách có ban công vươn ra bờ biển, có thể đứng nhìn ra bờ biển, ngắm mặt biển mênh mông vô tận. . . . . .
Daniel đưa Cẩn Nhu đi đến Phòng tổng thống của mình, dọc theo hai bên đường, ba bước có một người vệ sĩ, nghiêm chỉnh đứng canh giữ, Thanh Nhã và quản lý khách sạn cùng đứng ngoài vườn hoa của Phòng tổng thống đang chờ đợi, các cô nghe được tiếng bước chân ở đầu bên kia, mỉm cười ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn ông chủ cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp đi tới. . . . . .
Daniel dùng tiếng pháp căn dặn Thanh Nhã đưa Cẩn Nhu đến khách phòng nghỉ ngơi, mời chuyên gia đến đưa một bộ váy đến khách sạn cho vị tiểu thư này. . . .
Thanh Nhã vừa nghe, lập tức dẫn theo hai người giúp việc mời Cẩn Nhu đi vào căn phòng khách vô cùng xa hoa, giống như hoàng cung, đi qua ban công, đi vào trong. . . . . .
Cẩn Nhu vừa đi vừa đánh giá mọi thứ trong phòng khách vô cùng xa hoa này, trong đầu không ngừng lóe lên hình ảnh Hạ Tuyết ôm em trai bị sốt chạy đến dưới cửa sổ nhà mình, khóc lóc xin mình giúp đỡ, cô cười lạnh lùng, vén váy đi vào trong, đi qua phòng ngủ, cô chậm rãi ngừng lại, khóe mắt liếc một cái, nhìn thấy bên trong cửa phòng bày ra rất nhiều châu báu quý giá, có vài có bộ váy đính kim cương đặt trên giường, gần một trăm đôi giày cao gót xếp bên cạnh cửa sổ, cả hai thứ làm bầu không khí lóe sáng . . . . .
Cô nhìn tất cả những thứ này, hơi thở của cô càng trở nên dồn dập. . . .
Thanh Nhã im lặng, cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa phòng Hạ Tuyết.
Cẩn Nhu nhìn cô một cái, cuối cùng đi vào phòng khách, mặc dù xa hoa, nhưng kém phòng ngủ kia quá xa, cô thở nặng nề, đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn mặt biển mênh mông trước mặt, nhất thời có cảm giác thư thái, đã lâu không hưởng thụ không gian hoa lệ như thế này. . . . . .
“Tiểu thư. . . . . .váy của cô đã đến. . . . . . mời cô xem qua một chút, nếu cô cảm thấy thích, chúng tôi giúp cô mặc vào!” Thanh Nhã cẩn thận để cho người giúp việc bày váy ra trên giường, mời Cẩn Nhu xem qua. . . . . .
Cẩn Nhu chậm rãi đi tới bên giường, nhìn chiếc váy màu da xinh đẹp, trang nhã, khéo léo . . . . . cô khẽ nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Tôi không thích chiếc váy này. . . . . .”
Thanh Nhã không khỏi chăm chú nhìn cô một cái, đành phải sai người giúp việc gọi điện thoại đến cửa hàng thời trang hoàng thất đổi cái khác.
Cẩn Nhu dùng thái độ tiểu thư nhà giàu, ngẩng mặt nhìn Thanh Nhã nói: “Tốt nhất đem tới nhiều bộ để cho tôi lựa chọn một chút. . . . . .”
Thanh Nhã nhìn thoáng qua chiếc váy không đắt tiền trên người cô, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nói: “Vâng. . . . . .”
Cẩn Nhu dịu dàng hỏi: “Daniel tiên sinh đâu?”
“Cậu chủ đang tán gẫu với sứ thần nước Pháp ở phòng khách. . . . . .” Thanh Nhã đành phải đáp lời.
“Uhm!” Thái độ của Cẩn Nhu giống như bà chủ, xoay người lại, thật sự thích khung cảnh nhìn ra mặt biển mênh mông vô tận, khẽ thở dài, quay đầu nhìn những người giúp việc đang ở trong phòng nghe chỉ thị, cô tươi cười nói: “Tôi muốn tắm một chút. . . . . .Trên người đều là mùi rượu đỏ . . . . . .”
Thanh Nhã sửng sốt, đành phải gật đầu nói: “Vâng!”
Cẩn Nhu đắc ý xoay người nở nụ cười, nhìn mặt biển mênh mông vô tận, trên mặt tràn đầy ánh sáng . . . . . .
Thời gian từng phút, từng phút trôi qua!
Cẩn Nhu tắm rửa xong, làm spa xong, chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, nhìn mấy chiếc váy bày ra trên giường nệm, Thanh Nhã và một vài người giúp việc đang đứng một bên nói: “Tiểu thư. . . . ..”
“Tôi gọi là Cẩn Nhu. . . . . .” Cẩn Nhu mỉm cười nhìn Thanh Nhã nói.
“Cẩn Nhu tiểu thư. . . . . . Cô thích những kiểu dáng váy nào?” Thanh Nhã vẫn kiên nhẫn hỏi.
Cẩn Nhu nhìn cô một cái, chậm rãi đi đến bên giường, xem hết cái này đến cái khác, rốt cuộc chọn trúng chiếc váy dài xẻ từ lưng đến khe mông, nói: “Chọn chiếc này đi. . . . . .”
“Vâng!” Thanh Nhã lập tức giúp mặc váy vào!
Cẩn Nhu đứng trước gương, nhìn mình mặc chiếc váy dài màu đen hở lưng, vô cùng cao quý, trang nhã, ánh mắt của cô chớp lóe, lại nhớ đến vừa rồi lúc đi qua phòng Hạ Tuyết, có rất nhiều châu báu, ánh mắt của cô sáng lên, ngẩng đầu cười, ánh sáng châu báu xâm chiếm cảm giác mãnh liệt . . . . . dần dần, cô suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Các người đi ra ngoài trước một chút. . . . .”
“Vâng . . . . .” Thanh Nhã đành phải mang theo người giúp việc đi ra ngoài.
Khóe miệng Cẩn Nhu cong lên, đi tới trước gương, nhẹ nhàng duỗi cánh tay trắng như tuyết, vòng ra sau cổ, nhẹ nhàng kéo sợi dây nơ màu đen của chiếc váy. . . . . Cảm giác nó sắp buông lỏng ra, cô mỉm cười ngẩng mặt đi ra khỏi phòng, Thanh Nhã cùng cô đi qua hành lang thật dài, Cẩn Nhu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ bên hành lang, bày ra bộ dáng phong tình vạn chủng, xinh đẹp mê người đi ra phòng khách, liếc nhìn thấy Daniel đã thay tây trang màu đen, áo sơ mi kẻ sọc, cổ áo mở ra, có chút lười biếng, càng hấp dẫn chết người, anh đang tao nhã ngồi trên sa lon xa hoa, khuỷu tay đặt dọc thành ghế sa lon, ngón áp út điểm nhẹ lên trán, hơi nhíu mày, chăm chú nghe vị sứ thần nước Pháp nói, sau cùng hơi chớp mắt, nở nụ cười thật quyến rũ, khẽ gật đầu. . . . . .
Cẩn Nhu chăm chú nhìn chăm chú anh, đặc biệt là đôi mắt sâu thẫm của anh, luôn có chút tình ý mập mờ, lúc nhìn ai, như trêu chọc tim người ta. . . . . . lồng ngực cô bắt đầu phập phồng. . . . . .
“Cậu chủ. . . . .” Thanh Nhã nhỏ giọng nhắc nhở. . . .”Cẩn Nhu tiểu thư đến. . . . .”
Lúc này Daniel mới nhìn thấy Cẩn Nhu mặc chiếc váy dài màu đen tao nhã, mang giày cao gót 10 phân, vẻ mặt phong tình mê ly nhìn anh. . . . . . Anh sửng sốt, kinh ngạc vì Cẩn Nhu xinh đẹp, có chút hài lòng, lịch sự cười nói: “Rất đẹp. . . . . .”
Vẻ mặt Cẩn Nhu ửng đỏ cúi đầu. . . . . .
Daniel cùng sứ thần nước Pháp lập tức đứng lên, Daniel nói với sứ thần nước Pháp tình huống của Cẩn Nhu, sứ thần vừa nghe, tiến lên mỉm cười gật đầu…
Cẩn Nhu cũng mỉm cười vươn tay ra, sứ thần nắm mu bàn tay cô, hôn nhẹ!
Cẩn Nhu giống như nữ hoàng nở nụ cười.
Daniel bước tới bên cạnh Cẩn Nhu vừa muốn nói gì, Cẩn Nhu lập tức giật nhẹ chiếc váy, sợi dây nơ đen của chiếc áo váy trên cổ cô đột nhiên bung ra, mắt nhìn thấy sợi dây nơ đen cột chiếc váy dài sắp rơi xuống, cô cố ý kêu lên, Daniel đột nhiên nhanh chóng ôm Cẩn Nhu vào trong ngực, kéo người của cô sát vào trong ngực anh, ngăn chiếc váy rơi xuống. . . . . .
Vẻ mặt Cẩn Nhu khẽ biến thành hồng, dựa trong ngực Daniel, thở nhẹ, hai tay đặt trên ngực của anh. . . . . .
“Đừng cử động!” Daniel chậm rãi đưa tay ra phía sau lưng bóng loáng của cô, nhẹ nhàng kéo sợi dây nơ trên cổ, bên tai cô ta trầm giọng nói: “Cẩn thận một chút, cột lại dây lưng cho chặt! Không phải người đàn ông nào cũng có phong độ như vậy. . . . . .”
Cẩn Nhu đột nhiên nở nụ cười, đôi môi đỏ tươi như vô ý, in một cái vào trước ngực áo sơ mi . . . .
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 090
Không có bình luận | Th2 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 562
Không có bình luận | Th8 11, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 307
Không có bình luận | Th5 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 622
Không có bình luận | Th8 14, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.