Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 208

Chương 208: HAI NGƯỜI NHẢY LÀ NHẢY NHƯ THẾ !

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô. . . . . .

Hạ Tuyết cũng đứng trong sàn nhảy nhìn anh. . . . . .

“Có nhảy hay không?” Dường như Hàn Văn Hạo có chút khiêu khích nhìn cô.

“Tại sao không nhảy chứ?” Hạ Tuyết cũng khiêu khích nhìn anh, sau đó tiến lên một bước, dán sát vào người anh, lập tức ngửi được mùi nước hoa Dior mà cô yêu thích, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, nhìn hai tròng mắt đầy hấp dẫn của anh, cái mũi cao cao, môi mỏng mím chặt, cô đột nhiên có ý nghĩ bất đắc dĩ, bởi vì lúc nhìn con gái mình trong phút chốc sẽ cảm giác có bóng dáng của cha nó, mặc dù người cha này nhìn vô cùng xa cách và. . . . . .

Hàn Văn Hạo cũng nhìn Hạ Tuyết thật sâu, tay chậm rãi duỗi ra phía cô . . . . . .

Hạ Tuyết chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé của mình tới, đặt vào trong lòng bàn tay anh.

Hàn Văn Hạo vừa chạm vào bàn tay mềm mại của cô, nắm thật chặt, thậm chí nhẹ nhàng vuốt ve, ngón cái nhẹ nhàng vuốt trong lòng bàn tay của cô. . . . .

Hạ Tuyết thở dốc một hơi, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh. . . . . .

Bàn tay của Hàn Văn Hạo hơi dùng sức kéo Hạ Tuyết vào trong lòng mình, tay đặt trên eo cô, di chuyển đến vị trí ánh đèn hơi mờ, bàn tay cách lớp váy, nhẹ nhàng xoa trên eo cô, Hạ Tuyết không nhịn được dán vào trong ngực của anh, bàn tay đặt trên bờ vai anh. . . . . . Hai người ở khoảng cách gần nhau, cứ như vậy nhìn nhau, sau đó bắt đầu chậm rãi di chuyển bước nhảy thật lãng mạn . . . . .

Hai người vừa nhảy vừa gắt gao nhìn đối phương, thân thể hấp dẫn phát ra hơi thở mập mờ lan đến toàn thân, Hạ Tuyết hơi xoay mặt lại, nhìn Daniel cùng Tần Thư Lôi mỉm cười khiêu vũ, cô dịu dàng nở nụ cười.

“Cô thích anh ấy sao?” Hàn Văn Hạo đột nhiên hỏi một câu như vậy, tay đặt trên eo cô di chuyển lên xuống, anh vô cùng thích đường cong trên eo cô !

Hạ Tuyết lạnh lùng nhìn anh, đột nhiên cười nói: “Liên quan gì đến anh?”

“Đó chính là không thích!” Hàn Văn Hạo sâu kín dẫn dắt Hạ Tuyết xoay tròn . . . . .

Vẻ mặt Hạ Tuyết thu lại, tức giận nói: “Anh không nên tùy tiện lấy chuyện của chúng tôi ra vui đùa, chuyện này anh không đùa được, anh cũng không có tư cách. Trong cuộc đời tôi, anh ấy là người đàn ông quan trọng nhất đối với tôi!”

“Lúc nảy. . . . . .” Hàn Văn Hạo vừa nhảy với Hạ Tuyết vừa chậm rãi nói: “Lúc nảy, khi tôi ôm cô, muốn hôn cô, nhìn cô từ chối tôi như vậy, tôi biết anh ấy chưa chạm qua.”

Cả người Hạ Tuyết nhanh chóng tràn lên lửa giận, vẻ mặt cô lạnh lùng nhíu mày hỏi: “Anh ấy có chạm người tôi hay không, anh làm sao biết?”

“Bởi vì cô từ chối tôi, giống như sáu năm trước! Chứng minh anh ấy chưa chạm qua cô!” Hàn Văn Hạo tiếp tục nói.

Hạ Tuyết vừa nghe, buồn cười hỏi: “Anh còn nhớ rõ chuyện sáu năm trước sao?”

“Đây là quá khứ của tôi, tại sao không nhớ rõ?” Anh vừa ôm cô, vừa thừa dịp ánh đèn mờ, vuốt ve đường cong trên eo cô, thậm chí dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên eo cô . . . . . .

Hạ Tuyết đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, tiếp tục hỏi: “Không phải anh nói, tôi cút ra khỏi thế giới của anh sao?”

“Đúng vậy!” Hàn Văn Hạo nói ra lòng mình!

Dưới ánh đèn Hạ Tuyết lạnh lùng nhìn anh, cười nói: “Nhưng tại sao bây giờ? Dường như anh bị tôi hấp dẫn rồi. . . . . . không ngừng nhắc nhở tôi, muốn tôi rời xa anh, rời xa anh em của anh, cũng không ngừng vuốt ve trên eo tôi, còn muốn hôn tôi . . . . . .”

Cả đêm nay, Hàn Văn Hạo nghiêm mặt, đột nhiên vẻ mặt giản ra, khẽ cười hỏi: “Cô làm sao biết tôi muốn hôn cô?”

Hạ Tuyết chớp mắt, nhíu mày nói: “Chúng ta vừa nhảy chỉ vài phút, anh vẫn nhìn chằm chằm vào môi của tôi. . . . . .”

“Tôi đối với phụ nữ đều như vậy . . . . . . Không có ai ngoại lệ. . . . . .” Hàn Văn Hạo nói thẳng, tay tiếp tục vuốt ve trên eo cô.

“Cho nên anh đối xử với Dạ Thiên Thiên như vậy?” Hạ Tuyết bước theo điệu nhảy, nhẹ nhàng quay người lại, phía sau lưng dán vào trước ngực của anh, tiếp tục nhảy, cô nhân cơ hội nắm chặt tay anh, muốn anh ngừng vuốt ve, nhưng anh lại nắm chặt tay cô, dưới ánh đèn mờ nhạt, xoa nhẹ chiếc bụng bằng phẳng của cô.

“Cô ấy đi theo tôi sáu năm cũng đủ rồi!” Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: “Không cần tiếp tục nữa!”

“Anh thật là một người vô cùng tàn nhẫn!” Hạ Tuyết cảm thán nói.

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, không giải thích gì, nói: “Chuyên tâm khiêu vũ đi!”

“Anh cũng chuyên tâm đi!” Hạ Tuyết nhắc nhở anh, thuận tiện xoay người đối mặt với anh.

Hàn Văn Hạo nghe âm nhạc sắp kết thúc, cười nói: “Xem ra, cô chưa từng cùng đàn ông khiêu vũ qua. . . . . . hai người nhảy là nhảy như thế! Đừng tự mình đa tình”.

Hạ Tuyết hừ một tiếng nói: “Phải không? Tối nay về, tôi cùng Daniel thử nhảy một chút xem!”

Ánh mắt Hàn Văn Hạo đông cứng, tay xông vào lớp vải màu tím, bóp nghiến chiếc eo mảnh khảnh của cô, Hạ Tuyết kêu khẽ một tiếng, thân thể mềm nhũn, một chân không đứng vững, thân thể không nhịn được dán vào trước lồng ngực rắn chắc của anh, môi nhẹ nhàng dán lên môi anh . . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *