Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 212

Chương 212: TỨC GIẬN

Màn đêm!

Mưa lạnh rả rích!

Hạ Tuyết đã thay bộ quần áo đẹp, mặc một chiếc áo thể thao màu trắng có mũ trùm đầu, mái tóc xoăn dài ẩm ướt nhỏ giọt, ngồi trên ghế dựa ở cửa sổ sát đất, vừa uống sữa chua, vừa lật xem tạp chí, ngoài khơi, sóng biển cuộn trào mãnh liệt nổi lên, xô vào bờ. . . . . .

Daniel vô cùng yên lặng ngồi trong phòng đọc sách phê duyệt tài liệu, vô cùng chăm chú, Thanh Nhã bảo người giúp việc chăm sóc, mang trà xanh cậu chủ thích nhất, đặt một bên, rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ sát đất. . . . . .

Daniel cầm bút máy, ký xong tên mình vào tài liệu, căn dặn nói: “Mọi người ra ngoài đi! Xem bây giờ tiểu thư đang làm gì? Đừng để cô ấy hít quá nhiều gió biển. . . . . . Thân thể của cô ấy không tốt, dễ dàng cảm lạnh! Bên thắt lưng của cô ấy, hôm nay bị đau, lúc cô ấy ngồi ghế dựa, dùng gối bảo vệ cẩn thận thắt lưng của cô ấy. . . . . .”

“Vâng. . . . . .” Thanh Nhã đáp lời, vừa dẫn người giúp việc đi ra ngoài

Daniel nhìn người giúp việc đi ra ngoài, tiếp tục gửi điện tín sang Pháp, nói chuyện cụ thể với cha mình việc hôm nay đến quốc nội, cùng người của nhà họ Hàn gặp mặt, đã nói một chút chuyện hợp của hai bên, sau đó cha anh đã gác máy, anh giơ hai tay, xoa nhẹ trên trán, tiếp tục gọi điện thoại đến trang trại rượu, lập tức một giọng nói trong vắt vang lên: “Papa!”

“Bảo bối. . . . . . Papa rất nhớ con!” Daniel ngồi bên đèn bàn, chỉ cần vừa nghe đến giọng nói Hi Văn, vẻ mặt của anh buông lỏng, mỉm cười . . . . .

Hạ Tuyết vừa uống sữa chua, vừa nghe Thanh Nhã nói cậu chủ đang khẩn cấp chỉnh sửa tài liệu, nhìn rất bận rộn, ánh mắt của cô trăn trở, ôm quyển tạp chí, nhìn con sóng mãnh liệt, nhớ ngày đầu tiên mình đến Paris Pháp, tiến vào cung điện trên đỉnh núi, Hạ Tuyết hồi hộp mờ mịt ôm con gái và Hạ Hân ngồi trên giường, ba người gắt gao dựa vào nhau, nhìn mọi thứ xa hoa xung quanh, cảm thấy ngỡ ngàng không chân thực, Hạ Tuyết biết Daniel không thiếu tiền bạc, nhưng cô không biết, thì ra Daniel có tiền như vậy. . . . . .

Lúc đó, Daniel mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen đi đến, vô cùng thân thiết và hiền lành, nửa ngồi trước mặt mình, nắm tay mình nói: “Hey. . . . . . Bất kể tôi là người thế nào, Daniel tôi cũng chỉ muốn giúp đỡ cô, . . . . . . Tôi rất thích cưỡi xe đạp chở cô đi khắp nơi, lúc đó, ánh mắt của cô sáng lấp lánh, rất đáng yêu, khi thượng đế ban cho cô ánh mắt là muốn cho cô đi khám phá mọi thứ xung quanh. . . . . . Tôi xin thề với cô, tôi tuyệt đối chưa từng có một chút ý đồ gì. . . . . . Hãy yên tâm mà sống, tôi sẽ trợ giúp tất cả để cho cô đi học. . . . . . Chỉ cần cô muốn rời khỏi, tôi tuyệt đối không miễn cưỡng. . . . . .”

Hạ Tuyết cầm sữa chua, nhớ lại mọi chuyện, đột nhiên thở dài một hơi, cuối cùng buông sữa chua xuống, chân trần cẩn thận đi tới trước cửa phòng đọc sách, không gõ cửa, trực tiếp vặn ổ khóa, ghé đầu vào, nhìn Daniel mặc áo sơ mi đen, cổ áo mở ra, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt tài liệu, cô hé miệng cười, nhiều năm nay, lần đầu tiên cô tiến vào phòng đọc sách của anh, anh không ngẩng đầu . . . . . .

Cô cố ý ho khan một tiếng, lại nhìn anh. . . . . .

Daniel vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt tài liệu.

Hạ Tuyết bất đắc dĩ, đành phải cẩn thận đi vào phòng, đi tới trước bàn làm việc của anh, có chút ngạc nhiên nói: “Kỳ lạ, hôm nay, chúng ta về nước cũng không nhìn thấy anh mang tài liệu theo . . . . .”

Daniel vừa phê duyệt tài liệu, vừa nói: “Đây là bản kế hoạch do nhà họ Hàn đưa đến đây, Tổng Giám đốc Hàn là một người vô cùng nổi tiếng mạnh mẽ, hôm nay bọn anh ngồi trao đổi chuyện hợp tác dự án của hai bên, anh ấy sai thư ký mang tất cả tài liệu đưa tới, cho nên anh phải cẩn thận xem một chút. . . .. Bên Pháp cũng bắt đầu gửi một số tài liệu đến đây. . . . . .”

Hạ Tuyết nhìn gương mặt anh nhàn nhạt, khẽ mỉm cười, sau đó vòng qua bên kia bàn, đột nhiên bướng bỉnh cúi người xuống, tựa đầu dán trên tài liệu, cố ý không nhìn anh. . . . . .

Daniel đành phải dừng công việc, bất đắc dĩ nhìn một bên gò má của Hạ Tuyết, nhẹ giọng hỏi: “What’s wrong?”

Hạ Tuyết không lên tiếng, mặt vẫn dán trên tài liệu, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng cầm cúc áo trước ngực Daniel, ngắm nghía. . . . . .

Daniel cầm bút máy, nhàn nhạt nhìn Hạ Tuyết, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. . . . . .

Hạ Tuyết nhìn Daniel thật sâu, dịu dàng hỏi: “Anh đang tức giận?”

“No!” Daniel lắc đầu, nhàn nhạt nhìn cô.

Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, nhìn thái độ Daniel như vậy, cô bất đắc dĩ thở dài, kéo nhẹ cổ áo của anh, cố ý nhìn anh, dài giọng, nói: “Trên ngực áo của anh có dấu môi son, em cũng không dám tức giận với anh. . . . . .”

Daniel nhướng mày, bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết: “Anh đã giải thích với em rồi, dấu môi son kia là việc ngoài ý muốn. . . . . .”

“Có phải bởi vì em còn suy nghĩ vai diễn đó, anh không vui hay không?” Hạ Tuyết nhàn nhạt hỏi anh.

Daniel không lên tiếng. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *