Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 213

Chương 213: GIẢI THÍCH THẾ NÀO ?

“Daniel! !” Hạ Tuyết lo lắng nắm chặt tay anh, căng thẳng gọi.

Daniel chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt lo lắng của Hạ Tuyết, dừng tay lại, có chút đau lòng cười nói: “Trước mặt anh, em cũng không bỏ được quá khứ kia, thì đối với điện ảnh, em bỏ xuống được sao?”

Hạ Tuyết đột nhiên cười, nhìn Daniel nói: “Daneil. . . . . . Điện ảnh là do ánh sáng và hình ảnh kết hợp, người xem nhìn thấy nhân vật, chính là mặt thật và mặt trái, bên trong kết hợp với bên ngoài. . . . . .”

Daniel nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

Hạ Tuyết nhìn Daniel thật lòng nói: “Em do dự là vì em rất thích tác phẩm này, không bỏ được, thật sự không bỏ được. . . . . . Giống như cô gái đứng trong rừng trà trên núi, sâu kín nhìn trời đất, đang nhìn em. . . . . . Có đôi khi, em có cảm giác, cô ấy đang tồn tại trong thế giới của em . . . . .”

Daniel chăm chú nhìn Hạ Tuyết nói: “Nếu em đang ở Hollywood thì không có chuyện gì, nhưng em đang ở Trung Quốc, thật ra em là một người phụ nữ truyền thống, em có thể tiếp nhận sao? Thậm chí có lúc chạm vào em, em đã sợ . . . . . .”

“Em không sợ. . . . . .” Hạ Tuyết thật lòng nói.

Daniel nhìn cô. . . . . .

Hạ Tuyết thở dài, nói: “Em chỉ muốn cẩn thận một chút. . . . . . Daniel, sáu năm qua, anh đã làm bạn với em sáu năm, bất kể em từ chối anh như thế nào, anh vẫn ở bên cạnh em, chúng ta dựa vào nhau, từ trước đến nay cũng không vượt qua nửa bước, bởi vì anh tôn trọng em, em cũng tôn trọng tình cảm của anh. . . . . .”

“Cho nên em lựa chọn trở về. . . . . Nếu tìm em được đáp án, chúng ta sẽ tách ra. . . . . ” Daniel nói.

Hạ Tuyết nhìn anh, trong lòng có chút đau xót, nói: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”

Daniel nhàn nhạt nói: “Không phải như vậy sao?”

Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn anh, nhàn nhạt xoay người rời khỏi. . . . . .

Daniel lập tức nắm chặt tay cô, hồi hộp từ phía sau lưng nhìn cô. . . . . .”Đi đâu vậy?”

“Ra ngoài dạo một chút. . . . . .” Hạ Tuyết nhàn nhạt nói xong, nhẹ nhàng kéo tay anh ra.

Daniel lập tức từ phía sau ôm chặt cô, thở phì phò nói: “Thật xin lỗi. . . . . .”

“Anh không có lỗi.” Hạ Tuyết trả lời.

“Không. . . . . . Là lỗi của anh. . . . . . Anh thật sự sai rồi. . . . . . Nếu thật sự em muốn đóng bộ phim đó, anh sẽ ủng hộ em. . . . . .” Daniel vội vàng nói: “Có lẽ, hiểu biết về điện ảnh của anh không bằng em. . . . . .”

Hạ Tuyết bất đắc dĩ nở nụ cười, quay đầu nói với Daniel: “Em đã nói rồi. . . . . . Em không có ý định diễn. . . . . . Đối với loại vai diễn như vậy, chắc chắn em phải hỏi ý kiến của anh, bởi vì chưa suy nghĩ xong, cho nên em chưa đến hỏi ý kiến cuối cùng của anh. . . . . .”

“Hỏi ý kiến của anh?” Daniel đột nhiên cười nhìn cô. . . . . .

Hạ Tuyết ừm một tiếng, nói với Daniel: “Em khẳng định phải hỏi ý kiến của anh. . . . . Có lẽ tương lai em và anh sống cùng nhau? Bây giờ em phải có trách nhiệm đối với cử chỉ, lời nói của mình. . . . .Phải biết rằng anh là con trai của Tổng Thống. . . . Tương lai, anh cũng có thể làm Tổng Thống . . . . . .”

“How do you know?” Daniel mỉm cười hỏi cô.

Hạ Tuyết nhẹ nhàng sửa lại cổ áo cho anh, bất đắc dĩ cười nói: “Mỗi ngày nghe anh nói chính trị, có thể cảm nhận được dã tâm của anh. . . . . Người bình thường sẽ bị vẻ ngoài lịch sự dịu dàng của anh lừa gạt, nhưng em rất hiểu anh. . . . .”

Daniel chăm chú nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười.

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Daniel, thật lòng hỏi: “Anh thật sự. . . . . . Không thích em đóng vai “Trà Hoa Nữ”?”

Daniel do dự một lúc, cuối cùng thật lòng nói với Hạ Tuyết: “Anh không thích. . . . . . Anh . . . . . . Anh không chấp nhận được người đàn ông khác đụng chạm đến em . . . . . Tha thứ cho anh . . . . . .”

Hạ Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao. . . . . . Anh không thích, em sẽ không làm. . . . . .”

Daniel nhướng mày, hồi hộp nhìn Hạ Tuyết nói: “Thật sao?”

“Uhm!” Hạ Tuyết gật gật đầu!

“Cám ơn em. . . . . .” Daniel ôm Hạ Tuyết vào trong lòng.

Hạ Tuyết dựa vào trong lòng Daniel, vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm cổ của anh, chợt nghĩ đến Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm vui vẻ cùng một chỗ, nghĩ đến Hàn Văn Vũ tươi cười cởi mở, nhớ tới Hàn Văn Hạo đã đính hôn, ánh mắt của cô sâu kín nhấp nháy, trong lòng có chút tan vỡ, trái tim cô phập phồng, chậm rãi nói: “Daniel. . . . . . Em rất lạnh. . . . . .”

Daniel vừa nghe, ôm cô thật chặt. . . . . .

Hạ Tuyết khẽ cắn răng một cái, ngừng thở, lại ủy khuất nói: “Em vẫn rất lạnh…”
Daniel khó hiểu, lại ôm chặt Hạ Tuyết, nhiều năm qua, hai người hay nhẹ nhàng dựa vào nhau, nhưng không có ôm chặt như vậy, thân thể của anh dần dần nổi lên phản ứng mãnh liệt, cảm nhận được thân thể mềm mại của Hạ Tuyết đang ở trong ngực của mình, càng lúc càng mềm yếu, ánh mắt của anh rối loạn nhấp nháy, lo lắng buông cô ra, nói: “Ok trở về phòng nghỉ ngơi, tại bờ biển rất lạnh, trước hết chúng ta ở một thời gian ngắn. . . . . chờ xem xét phòng tốt, lập tức chuyển ngay…”

Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn anh…

Daniel ôm nhẹ Hạ Tuyết, đi vào phòng ngủ, sau đó cẩn thận thả cô trên giường, tự mình kéo chăn cho cô, cúi đầu hôn nhẹ trên trán cô, mới nói: “Ngủ ngon… Bảo bối…”

Hạ Tuyết nằm ở trên giường, bất đắc dĩ nở nụ cười.

***

Sáng sớm

Tiếng sóng biển vẫn còn mãnh liệt vang lên…

Hạ Tuyết nằm ở trên giường nệm mềm mại, nghe tiếng sóng biển, tâm trạng rất tốt, nở nụ cười… Mở to mắt, nhìn bốn phía yên tĩnh, liền nhàn nhạt cười cười, vén chăn, đi chân trần xuống giường, tự mình đi vào phòng tắm rửa mặt trước, sau khi chảy chuốt xong, liền đổi lại T-shirt màu xanh sọc trắng, quần short màu trắng, buộc chặt tóc xoăn, mới nở nụ cười đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng gọi: “Daniel?”

Cô đi nhanh vào phòng khách, lúc vừa muốn cao giọng gọi, lại chớp mắt sửng sốt nhìn thấy Hàn Văn Hạo đứng ở sân thượng, hơi xoay người, khuôn mặt lạnh lùng nhìn mình…

Cô sững sờ, mới nhìn Thanh Nhã đang bận rộn chuẩn bị nước trà, vừa đặt điểm tâm xuống, mới mỉm cười nói với Hạ Tuyết: “Tiểu thư, cô dậy rồi? Vị này chính là Tổng Giám đốc Hàn… khách quý của cậu chủ, vừa rồi cậu chủ có việc, đi nghe điện thoại…”

Hạ Tuyết nghe xong những lời này, liền nhàn nhạt nhìn Hàn Văn Hạo, thái độ hai người cũng không tốt…

“Ừ” Hạ Tuyết đáp nhẹ một tiếng sau, liền trực tiếp đi qua phòng khách, đi ra bàn ăn ngoài sân thượng chuẩn bị ăn sáng …

Hai tay Hàn Văn Hạo chống trên lan can sân thượng, nhìn cảnh biển, không lên tiếng…

Hạ Tuyết lại lơ đãng ngẩng đầu, vừa mở khăn ăn vừa nhìn bên môi Hàn Văn Hạo vẫn còn có một chút sưng đỏ, cô đột nhiên không nhịn được cười nói: “Tối hôm qua trở về giải thích chỗ sưng đỏ ấy thế nào?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *