Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 214

Chương 214: ĐỪNG CHỌC TÔI

Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn mặt biển, bình tĩnh nói: “Tôi đã nói thẳng với cô ấy, đây là do cô cắn !”

“Phụt. . . . . .” Hạ Tuyết đang uống sữa, phụt một tiếng phun ra, ho khan hai tiếng, vừa ho khan vừa nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .

Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: “Tôi không chọc cô, cô chọc tôi làm gì? Thậm chí cô còn dám quay trần nửa người thì sợ gì một chút tiếng xấu?”

Hạ Tuyết nhíu mày nhìn anh, vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy Daniel bước nhanh tới, xin lỗi nói với Hàn Văn Hạo: “Vừa rồi tiếp một cuộc điện thoại quan trọng. . . . . .”

Daneil sửng sốt, nhìn khóe miệng Hàn Văn Hạo sưng đỏ, anh lịch sự nở nụ cười, sau đó nhìn Hàn Văn Hạo sờ nhẹ khóe miệng của mình. . . . . .

Hàn Văn Hạo định cười một tiếng cho qua. . . . . .

Hạ Tuyết lại cầm sữa chua, vừa uống vừa nói: “Nơi đó của anh ấy là do em cắn!”

Hàn Văn Hạo nhướng mày, tức giận nhìn Hạ Tuyết.

“What?” Daniel giật mình nhìn Hạ Tuyết nói: “Thật vậy chăng?”

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

Hạ Tuyết vừa nhai bánh trứng, vừa cười nhìn Daniel nói: “Là thật! ! Tối hôm qua lúc khiêu vũ, anh ấy nói chuyện không lịch sự, thừa lúc ánh đèn tối sầm lại, em nhào lên cắn anh ấy! Ra sức cắn mạnh!”

Daniel lập tức quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, nhếch khóe miệng cười nói: “Đúng vậy! Là cô ấy cắn tôi ! !”

Hạ Tuyết cười ha ha ha, hai chân gác lên ghế, thoải mái cầm bánh trứng vừa ăn, vừa cười. . . . . .

Daniel bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, đừng đùa kiểu này! ! Bảo bối, em ăn xong bữa sáng, có tiết mục gì không?”

Hạ Tuyết cầm bánh trứng ăn, nhìn Daniel cười nói: “Hôm nay phải đến Cinemax quay phim quảng bá ảnh hậu Giải Kim Mã, sau đó em đi gặp đạo diễn Phó. . . . . . nói với ông ấy em không nhận vai “Trà Hoa Nữ”, sao đó lại đến nhà Đạo diễn Trương thăm hỏi một chút, thuận tiện thăm Văn Vũ!”

Cô nói xong, nheo mắt nhìn Hàn Văn Hạo!

Hàn Văn Hạo cũng nhìn cô!

“OK! Hôm nay, có thể anh rất bận rộn! Em phải tự chăm sóc bản thân mình.” Daniel vừa nói xong, tay chống nhẹ trên mặt bàn, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô. . . . . .

Hạ Tuyết cầm ly sữa, đưa tới trên môi anh. . . . . .

Daniel uống một ngụm, cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô, đưa lên môi hôn, cưng chiều cười, đứng dậy mời Hàn Văn Hạo đi vào trong . . . . .

Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, cùng Daniel đi vào phòng khách, hai người bàn điều kiện hợp tác triển khai dự án . . . . .

Hạ Tuyết không thèm nhìn anh, tiếp tục ăn điểm tâm. . . Có lẽ là vì trước kia bị đói, từ khi Hạ Tuyết nhận ra sau này mình không bị đói nữa, cô ăn thoải mái, trong bữa sáng, thường xuyên ăn rất nhiều món, hơn nữa luôn vừa ăn, vừa cười. . . . . . bữa sáng hôm nay cũng thật sự rất ngon, bánh trứng tổ yến làm rất ngon, có hương vị gia đình, cô đã ăn sáu cái rồi, nhưng lại còn thong thả cầm ăn thêm 10 cái nữa.

Hàn Văn Hạo vừa cúi đầu nhìn tài liệu vừa nheo mắt nhìn Hạ Tuyết không ngừng đưa bánh trứng lên miệng, có lẽ thơm thơm, ăn rất ngon, nhất là một chút bánh dính trên đôi môi đỏ mọng mềm mại, có vẻ nhếch nhác nhưng đáng yêu, ăn xong một cái bánh trứng, uống xong ly sữa, uống một ly nước trái cây ướp lạnh, tay lại cầm một cái bánh trứng, bỏ vào trong miệng, ăn rất hưởng thụ. . . . . .

Hàn Văn Hạo không muốn nhìn cô nữa, tiếp tục chăm chú nhìn tài liệu, nhưng mới nhìn vào tài liệu một chút, ngẩng đầu lên, phát hiện một đĩa bánh trứng cũng chỉ còn hai cái, anh nở nụ cười, đang nghĩ xem rượu vang làm tiêu hóa hay là coca. . . . . .

Hạ Tuyết vừa ăn, đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .

Hàn Văn Hạo lật một tờ tài liệu.

Thanh Nhã tay cầm điện thoại đi tới bên Daniel nói nhỏ, Daniel lập tức cầm lấy điện thoại, nói với Hàn Văn Hạo: “Xin lỗi, tôi phải nhận điện thoại. . . . .”

“Tự nhiên!” Hàn Văn Hạo mỉm cười nói xong, nhìn Daniel bước nhanh vào phòng đọc sách, sau đó anh lạnh lùng quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết đang ngồi ở bên cửa sổ sát đất, ăn uống no đủ, lúc này tia nắng ban mai chiếu trước ban công, cô vui vẻ đứng bên bàn cơm, sau đó hai tay chống lên rào chắn trước mặt, nhìn mặt biển mênh mông vô tận, vui vẻ cười to, chồm người ra phía trước một chút, muốn nhìn đá dưới ban công, thật không ngờ ghế dựa nghiêng về phía trước, cô ôi một tiếng, cả người bổ nhào ra ngoài. . . . . .

Một đôi tay nắm ngang thắt lưng ôm chặt cái eo nhỏ nhắn, mạnh mẽ ôm chặt cô vào trước ngực, cúi xuống nói: “Đừng ở khách sạn của tôi làm chuyện dại dột này! ! Cô muốn chết, đi tìm chỗ khác chết! !”

“Chỗ này tạm thời thuộc về tôi ! ! Một ngày trả cho anh 120 ngàn! ! Anh chê ít?” Hạ Tuyết tức giận kéo hai tay của anh ra!

Hàn Văn Hạo ôm cả người cô hung hăng ném trên sàn !

“A! ! !” Hạ Tuyết thống khổ kêu to một tiếng: “Này. . . . . Anh thật quá đáng !”

Hàn Văn Hạo mặc kệ cô, chỉ cất bước đi qua người cô, chê cô quá cản trở, nên đá vào mông của cô một cái, nói: “Tránh ra một chút!!”

“A. . . . . .” Hạ Tuyết ngã trên thảm lông ngoài ban công, tức giận chỉ vào Hàn Văn Hạo gào lên: “Con báo nhỏ chết tiệt! Anh thật là quá đáng ! !”

Hàn Văn Hạo miễn cưỡng mở tài liệu ra, nhìn Hạ Tuyết nói: “Tôi đã nói với cô rồi? Đừng chọc tôi!”

Hạ Tuyết tức giận đứng lên, chạy vào phòng khách, lúc đi qua bên người Hàn Văn Hạo, nâng ly cà phê nóng trên bàn ! !

Hàn Văn Hạo lập tức cầm lấy tài liệu, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô!!

Hạ Tuyết vừa trừng mắt nhìn anh, vừa chậm rãi uống cà phê. . . . . .

Hàn Văn Hạo hừ một tiếng, cuối cùng mở tài liệu ra xem. . . . . . Soạt ! Một tiếng! Một ly cà phê nóng từ trên mặt anh chảy xuống! ! Tất cả bị tung tóe, rốt cuộc anh kiếp sợ ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn cô gái này mật lớn hơn cả mật gấu! !

Ngón tay trỏ của Hạ Tuyết nhẹ nhàng đặt trên miệng ly, để cho cái ly lắc trái lắc phải, vẻ mặt hung hăng nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .

Trong lòng Hàn Văn Hạo đè nén tức giận, muốn bộc phát. . . . . .

“Như thế nào? Tức giận sao? Ném tôi xuống biển đi?” Hạ Tuyết lạnh lùng nhìn Hàn Văn Hạo nói xong, nghe tiếng bước chân của Thanh Nhã, chắc là vào dâng trà, bàn tay thon dài của cô đưa lên, lập tức nhận lấy ly trà đá, đang lúc tức giận Hàn Văn Hạo, uống vào một hớp nước trà, sau đó phồng miệng, trừng mắt, hướng trên người Hàn Văn Hạo phun một cái. . . . . .

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng cúi đầu, nhận lấy nước trà đá tẩy rửa. . . . . .

Thanh Nhã sợ tới mức mặt trắng bệch, bưng khai trà nhìn Hạ Tuyết.

“Quá lạnh, không thích uống! !” Hạ Tuyết vừa nói xong, xoay người rời khỏi! ! !

Hàn Văn Hạo đặt tài liệu xuống, muốn tiến lên bắt lấy lấy cô gái này, lại nhìn thấy Daniel đi tới, Hạ Tuyết lập tức chui ra phía sau người Daniel, nhìn về phía Hàn Văn Hạo vẻ mặt thách thức. . . . . .

“Làm sao vậy? Tổng Giám đốc Hàn. . . . . . Anh đây là. . . . . .” Daniel nhìn Hàn Văn Hạo khắp người đều là cà phê và nước trà, ngạc nhiên hỏi.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *