Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 220
Mưa to tiếp tục trút xuống.
Sophie mang theo cây dù, từ trong xe đi tới, bước nhanh tới trước mặt Cẩn Nhu, đưa cây dù trong tay cho Cẩn Nhu, nói: “Tiểu thư. . . . . . Đây là ông chủ chúng tôi đưa cho cô. . . . . .”
Cẩn Nhu quay đầu lại, trong mưa tò mò nhìn Sophie, lại nhìn chiếc xe Rolls-Royce màu bạc cách đó không xa, chậm rãi hỏi: “Ông chủ của cô là. . . . .”
“Daniel tiên sinh. . . . . .” Sophie dịu dàng nói.
Ánh mắt Cẩn Nhu hơi lóe lên, lập tức hơi quay đầu liếc mắt nhìn chiếc Rolls-Royce màu bạc bóng loáng trong mưa, giống như có thể xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh màu trà kia, nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, lịch sự nho nhã, phong thái vương tử tôn quý ngồi bên trong . . . . .
“Cô cầm chiếc dù che mưa đi, người cô đã ướt hết rồi !” Sophie đưa cây dù trong tay cho Cẩn Nhu.
Tay Cẩn Nhu đẩy cây dù ra, nói: “Tôi không cần!”
Sophie sửng sốt, đưa cây dù cho Cẩn Nhu nói: “Cầm đi. . . . . . Đây là chiếc dù che mưa thôi, cô cần gì phải kiên trì như vậy, người cô đã ướt hết rồi. . . . . .”
Cẩn Nhu lại đẩy cây dù qua Sophie, kiên trì nói: “Tôi không cần. . . . . . Tôi không nhận sự ban ơn này, cô đi đi!”
“Cô. . . . . .” Sophie bất đắc dĩ nhìn cô ấy, nhìn cô gái này dịu dàng, nhưng vô cùng cố chấp, thở dài một hơi, bất đắc dĩ che dù đi về. . . . . .
Daniel nhìn trước kính xe, khẽ chau mày.
Cẩn Nhu đứng trong mưa, thở gấp gáp, ánh mắt lóe lên, quả đấm nắm chặt, một chiếc ô tô chạy qua, bắn nước tung tóe lên người cô, đột nhiên thân người cô mềm nhũn hai mắt nhắm chặt, té xỉu trên đường cái. . . . . .
Daniel lập tức mở cửa xe, xẹt qua bên người Sophie, bước nhanh tới trước mặt Cẩn Nhu, bế cô lên, nhìn gương mặt cô gái đang bị ướt, tựa vào trước bộ ngực mình, hai mắt nhắm chặt, anh nhướng mày, ôm lấy cô bước nhanh đi đến xe, ngồi vào phía sau xe, Daniel lập tức căn dặn tài xế đi đến bệnh viện! !
Ô tô chậm rãi khởi động, Daniel lo lắng nhìn Cẩn Nhu trong ngực, anh bất đắc dĩ vươn tay, chạm nhẹ vào khuôn mặt lạnh như băng của cô, nghi ngờ nói: “Rốt cuộc cô ấy xảy ra chuyện gì? Tại sao một mình đứng trong mưa.”
Sophie ngồi ở vị trí tay lái phụ quay đầu lại nhìn Daniel nói: “Vừa rồi lúc tôi đứng kế bên cô ấy, phát hiện cô đang khóc. . . . . .Không biết có phải gặp chuyện gì hay không, tâm tình tan vỡ. . . . . .”
Daniel nghe vậy, không lên tiếng, cởi tây trang của mình, cẩn thận choàng trên người Cẩn Nhu, sau đó căn dặn tài xế: “Mở máy điều hòa lớn một chút!! Nhanh lên!”
“Vâng!” Lái xe tăng tốc chạy về phía trước!
Điện thoại di động lúc này vang lên.
Daniel tiếp nhận Sophie đưa qua di động. . . . . .”Hello”
Hạ Tuyết che dù, đứng gần đài phun nước trước cửa khách sạn, nhìn đài phun nước trong mưa, lại có cảm giác tò mò kỳ lạ, cô mỉm cười nhìn cột nước màu trắng, nói với Daniel: “Cưng ơi, đột nhiên Isha bảo em phải về khách sạn, ngoan ngoãn như đứa trẻ, đột nhiên em lại có chút thời gian muốn ăn cơm trưa với anh! Vì thời gian tới em rất bận. . . . . .”
Daniel hơi sửng sốt, nhìn Cẩn Nhu trong lòng, do dự một lúc nói: “Thật xin lỗi, bảo bối, tạm thời anh đi không được, hôm nay có thể anh không cùng ăn cơm trưa với em được. . . . . .”
Hạ Tuyết ngạc nhiên cười nói: “Không thể nào? Không phải anh đã đàm phán xong việc, chuẩn bị trở lại khách sạn nghỉ trưa sao?”
“Uhm! Tạm thời có việc!” Daniel có chút bất đắc dĩ cười nói: “Em ngoan ngoãn một mình trở về khách sạn, ăn cơm trưa, ngủ một giấc, có thể anh đã trở về rồi, được không?”
Hạ Tuyết đành phải thất vọng cười nói: “Được rồi! Vất vả rồi.”
“Uhm. . . . . .” Daniel đành phải cúp điện thoại, ở trong xe nhìn mưa bay qua, anh có chút áy náy, bởi vì đã sáu năm qua, lần đầu tiên anh lừa gạt cô.
***
Hạ Tuyết cúp điện thoại, một mình miễn cưỡng che dù đứng trước đài phun nước, ngây ngốc. . . . . . Đã sáu năm rồi, thành một loại thói quen, chỉ cần cô không biết làm gì thì cứ ngẩn người, sâu kín nhìn về phía trước, đôi mắt trở nên bi thương, giống như tất cả mọi thứ xung quanh chỉ còn lại một mình cô! !
Cảm giác của Mộng Hàm rất đúng, nói rằng lúc ấy Tôn Minh coi trọng Hạ Tuyết, một trong những nguyên nhân chính là chỉ cần cô không cười, cả người sẽ hình thành một loại sắc thái vô cùng đau thương. . . . . .
Mưa to tiếp tục bay phất phới.
Hạ Tuyết che dù, đứng ngơ ngác trước đài phun nước, ánh mắt tối tăm, chớp nhẹ, xa xôi thăm thẳm, bỗng nhiên gió mưa lạnh lùng phất tới, làm ướt hết chiếc váy đen của cô.
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng cùng ba người thư ký đi ra khách sạn, vẫn muốn trong mưa to, đi về phía chiếc Rolls-Royce màu bạc của mình, lại nhìn thấy Hạ Tuyết một mình, che dù đứng trước đài phun nước khổng lồ bên trái khách sạn, sâu kín nhìn phía trước, giống như bị mất hồn, đứng ở nơi đó, cực độ bi thương. . . . . . anh nhướng mày, không muốn nghĩ gì, chỉ muốn đi ra xe, lại nhớ đến buổi tối sáu năm trước, nghe tiếng cô vừa khóc vừa cười, anh quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết đứng trong mưa, lộ ra đau thương, anh nghĩ nghĩ, đành phải nói: “Đem chiếc dù cho tôi . . . . .”
“Vâng” Tả An Na lập tức đem cây dù đưa cho Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo nhận lấy cây dù, vẻ mặt lạnh lùng đi tới bên Hạ Tuyết, cùng cô nhìn về phía đài phun nước kia, sâu kín hỏi: “Cô không có việc gì đứng trước cửa khách sạn của tôi làm gì? Không phải mới vừa rồi còn hăm hở! ! Tại sao bây giờ lại giống như đã chết rồi?”
Hạ Tuyết đang ngẩn người, phục hồi tinh thần, nhìn thấy Hàn Văn Hạo, hai mắt cô trợn lên, tức giận nói: “Ai giống đã chết rồi? Chỉ là đột nhiên tôi có chút thời gian rảnh, muốn cùng Daniel ăn cơm trưa, nhưng anh ấy không có thời gian! Tôi ngẩn người một chút thôi! Tôi thích ngẩn người vậy đó! Thật kỳ lạ!”
Hàn Văn Hạo quay đầu lại nhìn cô, phát hiện hai tròng mắt của cô đã khôi phục lại bình thường, anh mặt lạnh nói: “Không có việc gì thì đừng đứng trước cửa khách sạn của tôi!”
“Có bản lãnh, anh đóng cửa khách sạn cho tôi xem!” Hạ Tuyết nói xong, vừa muốn xoay người, lại nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ chạy như bay tới, đài phun đột nhiên quay ngược lại, bọt nước bắn tung tóe, cô sửng sốt, vừa định kéo cây dù che lại, nhưng bị một cánh tay mạnh mẽ ôm ngang thắt lưng, cô kêu khẽ một tiếng, đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo một tay ôm mình vào trong ngực, nhanh chóng xoay tròn, che chắn bọt nước văng lên người cô! !
Hạ Tuyết sửng sốt tựa trong lòng Hàn Văn Hạo, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh, trái tim đập mạnh mẽ, cô sửng sốt ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh lạnh lẽo nhưng ánh mắt nóng bỏng, trái tim cô đập cuồng loạn, khẽ chớp hai mắt, vẫn chưa phục hồi tinh thần, chỉ ngạc nhiên nhìn anh. . . . . .
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 058
Không có phản hồi | Th2 5, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 405
Không có phản hồi | Th7 9, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 616
Không có phản hồi | Th8 14, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 426
Không có phản hồi | Th7 15, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.