Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 257
Trác Bách Quân nhìn thấy bọn họ, mỉm cười hỏi: “Ồ. . . . . . Các người quay lại, có chuyện gì sao?”
Hứa Mặc và Nhậm Phong, nhìn thoáng qua anh, cùng nhau nhìn về phía cô gái sáu năm trước mà Hạ Tuyết quỳ gối trước mặt Hàn tiên sinh cầu xin anh cứu giúp, Cẩn Nhu . . . . .
Cẩn Nhu cũng có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ. . . . . . Giống như không biết tại sao bọn họ xuất hiện.
Hứa Mặc nhàn nhạt nhìn bọn họ nói: “Cái bật lửa của tôi bị rơi trên ghế sa lon rồi.”
Trác Bách Quân và Cẩn Nhu lập tức quay đầu nhìn trên sa lon, quả nhiên có một cái bật lửa màu bạc, Trác Bách Quân mỉm cười xoay người, cầm lấy cái bật lửa trên sa lon, đưa tới trưc mặt Hứa Mặc cười nói: “Mời!”
“Cám ơn!” Hứa Mặc mỉm cười nhận cái bật lửa, sau đó cùng Nhậm Phong đi ra ngoài, trước khi bọn họ đi, sâu kín liếc mắt nhìn Cẩn Nhu một cái . . . .
Cẩn Nhu cũng nhìn vào ánh mắt bọn họ, nhưng có chút thẹn thùng cười nói: “Tôi nhận ra các người. . . . . .”
Nhậm Phong cũng gật đầu nói: “Tôi cũng nhận ra cô, sáu năm trước, vì hôn nhân của cô xảy ra sự cố, Hạ tiểu thư đã từng đi cầu Hàn tiên sinh cứu cô . . . . . . Cho nên chúng tôi cùng nhau đến nhà cô.”
Cẩn Nhu sửng sốt, có chút không thể tin được nhìn bọn họ nói: “Cái gì? Các người nói Hạ Tuyết đã cầu Tổng Giám đốc Hàn cứu tôi ?”
Nhậm Phong và Hứa Mặc không muốn nói nữa, xoay người rời khỏi.
Cẩn Nhu cười lạnh chống nhẹ mặt bàn, nhớ tới chuyện sáu năm trước, cô tức giận từ trong túi áo mình, lấy ra điện thoại di động, bấm số di động của Hạ Tuyết . . . .
Lúc nãy, Hạ Tuyết thay sơ mi trắng, quần jeans màu xanh dương ở cửa hàng quần áo, bên ngoài khoác áo chống nắng màu trắng có mũ trùm đầu, đứng ở dưới cây dương xanh biếc, cầm điện thoại, nghe giọng của Cẩn Nhu tức giận hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu ?”
Hạ Tuyết nắm điện thoại, nhàn nhạt đáp lại: “Tại quán cà phê, có chuyện gì?”
“Tôi có việc muốn tìm cô!” Cẩn Nhu lập tức nói!
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nói: “Ừ! Tôi ở quán cà phê chờ cô!” Cô cúp điện thoại, nghênh đón một làn gió mát dịu dàng vờn quanh mình, cô thở dài, hai tay cắm vào túi trước của áo khoác, nhìn trời xanh mây trắng, nhớ tới những ngày tuyết rơi, mình và Cẩn Nhu quỳ gối trên tuyết, cào tuyết, đấp hình người Tuyết, mơ ước tương lai trong đời, mỗi người đều có bạch mã hoàng tử của mình, cùng sống hạnh phúc. . . . . .
Hốc mắt Hạ Tuyết lập tức đỏ lên, cô thở dốc một hơi, rất ngạc nhiên tại sao một phần tình cảm đó buông bỏ không được, có lẽ vì lúc đó khổ cực không nơi nương tựa, Cẩn Nhu mặc đồng phục đứng ở trạm xe bus, nắm chặt dây đeo cặp sách, xoay người mỉm cười nói với mình: “Này! ! Đi thôi! Chúng ta cùng đi ăn cơm! Hôm nay là sinh nhật cậu! Mình mời cậu ăn!”
Hạ Tuyết mặc đồng phục, nhìn Cẩn Nhu đứng dưới ánh mặt trời, cười tao nhã và xinh đẹp.
***
Xe thắng gấp trước quán cà phê!
Hạ Tuyết nhìn thấy Cẩn Nhu mặc sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, nắm chặt túi xách, tức giận đi tới.
Hạ Tuyết bình tĩnh suy nghĩ, im lặng đi vào quán cà phê ngồi, Cẩn Nhu cũng ngồi đối diện cô, “Cô nói cho tôi biết, sáu năm trước, lúc tôi bị chồng tôi đánh, là cô cầu xin Hàn Văn Hạo tới cứu tôi ?”
Hạ Tuyết nghe xong những lời này, vẻ mặt không chút thay đổi, mở thực đơn nói: “Cô muốn uống gì?”
Cẩn Nhu lại tức giận chụp được thực đơn kia, rơi lệ nhìn cô hỏi: “Nói cho tôi biết? Có phải cô cầu xin Hàn Văn Hạo tới cứu tôi hay không ?”
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Cẩn Nhu khóc vì tổn thương lòng tự trọng, cô đành phải thở dài, tiếp tục nhìn thực đơn nói: “Ừ! Là tôi cầu xin anh ấy cứu cô . . . . . Tôi lại xen vào, tôi sợ cô gặp chuyện không may, cho nên mới đi cầu xin anh ấy! Tôi rất hèn phải không? Cô muốn nói tôi dựa vào cái gì quấy nhiễu cuộc sống của cô sao?”
“Nếu không phải cô, con của tôi cũng không sanh non! !” Cẩn Nhu tức giận nhìn cô nói!
Trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, đành phải ngẩng đầu nhìn Cẩn Nhu, thật lòng nhận lỗi: “Xin lỗi. . . . . . Tôi thực không phải cố ý . . . . . . Tôi không biết cô mang thai! Thật xin lỗi. . . . . .”
“Đó là đứa bé của tôi và Thế Vĩ! ! !” Cẩn Nhu kích động hét to: “Sau khi anh ấy đi khỏi, đó là thứ duy nhất để tôi nhớ nhung, cô biết không? Nếu không phải vì đứa bé kia, tôi cũng sẽ không điên cuồng bỏ thuốc với cô! ! Nhưng rốt cuộc cũng bởi vì cô, con của tôi đã mất! ! Thật châm chọc! ! Mọi thứ xung quanh tôi vì cô mà bị hỏng tất cả!”
Đôi mắt Hạ Tuyết rối loạn, chớp một cái, vội vàng xin lỗi nói: “Cẩn Nhu. . . . . .”
Cẩn Nhu tức giận đến toàn thân run rẩy, nước mắt kích động từng giọt, từng giọt rơi xuống, khóc thê lương, nói: “Cô muốn tôi làm sao bây giờ? Tôi rất muốn hận cô! Tôi rất muốn giết chết cô! ! Nhưng cô lại cầu xin người cứu tôi, rốt cuộc tôi phải làm sao với cô bây giờ? Tôi tuyệt đối không muốn tha thứ cho cô, cô là đả kích trí mệnh nhất, đáng sợ nhất trong cuộc đời tôi! ! Tôi hận cô! Tôi rất hận cô! ! Nhưng rốt cuộc tôi phải làm thế nào đây? Sáu năm trước là cô đã cứu tôi . . . . . . rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể tiếp tục hận cô? Lúc tôi lái xe đến đây, cũng không ngừng nhớ tới sinh nhật 18 tuổi, cô đi làm công mua cho tôi một cái bánh ngọt, đốt đèn lên, đứng dưới cửa sổ nhìn tôi . . . . . .”
Hốc mắt Hạ Tuyết nóng lên, vội vàng thở nhẹ cúi đầu. . . . . .”Đều đã qua rồi, không cần nhắc lại.”
Cẩn Nhu ngẩng đầu, rơi lệ nhìn Hạ Tuyết hỏi: “Cô bé chết tiệt này! ! Sáu năm nay có khỏe không?”
Hạ Tuyết hơi giật mình ngẩng đầu nhìn Cẩn Nhu, nhìn cô đau lòng và thương tiếc nhìn mình, giống như sáu năm trước, trong lòng của cô không khỏi đau xót, nhìn bạn tốt mỉm cười, gật gật đầu nói: “Tốt. . . . . rất tốt. . . . . .Cô không cần lo lắng.”
Trong lòng Cẩn Nhu đau nhói, cầm lấy khăn giấy vừa lau nước mắt cho mình, vừa rút ra một tờ khăn giấy, ném cho Hạ Tuyết. . . . . . Giống như khi còn bé. . . . .
Hạ Tuyết mất hồn cười một tiếng, vươn tay cầm khăn giấy mềm mại trong tay, hốc mắt nóng lên, nước mắt tràn ra trong hốc mắt, lúc này cũng không có ai nói chuyện, chỉ ăn ý cất giữ một chút tốt đẹp này, bởi vì nó quá mong manh.
“Khi nào quay “Trà Hoa Nữ”? Tôi bị bại vì cô, tôi cam tâm tình nguyện!” Cẩn Nhu vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào hỏi.
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, có chút xin lỗi nhìn cẩn nhu nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết đối thủ cạnh tranh là cô! ! Thật ra tôi chỉ nhận lời, còn chưa ký hợp đồng!”
“Ký đi! Đây là bộ phim điện ảnh nổi tiếng! Tôi tin tưởng cô! Tôi đã xem qua phim của cô, rất đẹp ! !” Cẩn Nhu nghẹn ngào nói.
Hạ Tuyết nghe lời này, trong lòng hơi căng thẳng, có chút do dự nhìn Cẩn Nhu nói: “Cô. . . . . . rất hi vọng đóng “Trà Hoa Nữ” sao?”
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 081
Không có bình luận | Th2 5, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 587
Không có bình luận | Th8 11, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 577
Không có bình luận | Th8 11, 2017
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 426
Không có bình luận | Th7 15, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.