Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 271

Chương 271: CĂNG THẲNG SAO?

Hàn Văn Vũ nín thở, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng. . . . . .

Bên trong không có tiếng động.

Hàn Văn Vũ lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết, có chút lo lắng nói: “Con bé không thích tôi !”

Hạ Tuyết không nhịn được liếc mắt nhìn anh một cái, bật cười nói: “Nó không biết anh, sao có thể không thích anh?”

Hàn Văn Vũ suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, ngây ngốc cười nói: “Đúng vậy! Con bé không biết tôi tới. . . . . .”

Anh suy nghĩ một chút, lập tức ho khan một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa. . . . . .

Bên trong vẫn không có tiếng động.

Hàn Văn Vũ xác định cô bé không thích mình, anh lập tức quay đầu nói với Hạ Tuyết: “Chắc con bé chán ghét tôi !”

Hạ Tuyết mặc kệ anh, trực tiếp đưa chân lên, đá một cái văng cửa, quát to một tiếng: “Hạ Hi Văn! ! Con đừng giả bộ ngủ với mẹ! ! Chú đến đây! !”

Hàn Văn Vũ không kịp ngăn Hạ Tuyết, cửa đã bị đá văng, tiếp theo anh trơ mắt nhìn thấy trong căn phòng màu hồng, có một bé gái mặc váy ngủ công chúa xinh đẹp, đầu đội mũ len, xinh đẹp giống như một con búp bê, nằm trên giường, đang ngủ say, có thể vì ngủ không yên ổn, cho nên lúc xoay người, một cái chân nhỏ để bên ngoài chăn, rất đáng yêu. . . . . .

Trong lòng anh rất kích động, từng bước nhẹ nhàng đi tới trước giường, nhìn cô bé Hi Văn đội cái mũ màu hồng, quả thật đã ngủ, lông mi thật dài bao trùm mí mắt dưới, cô nhíu chặt mày, cái mũi nhọn giống mẹ, xem ra có chút kiêu ngạo, miệng anh đào nhỏ nhắn, mím chặt, xem ra, cô bé con đáng yêu được dạy dỗ tốt . . . . . .

Trong lòng Hàn Văn Vũ chợt đau nhói, giống như cô bé có thể chạm vào nơi sâu thẳm trong lòng anh, anh cười khẽ ngồi bên giường, dưới ánh đèn bàn màu vàng, nhìn bộ dáng bảo bối này thật sự xinh đẹp, nhất là nằm ở trong cái giường ren mộng mơ này, giống như một công chúa nhỏ, anh nhẹ nhàng vươn tay, cẩn thận kéo chăn, đắp lên người cô bé, sau đó cẩn thận cầm cái chân nhỏ bỏ vào trong chăn. . . . . .

Hạ Tuyết yên lặng nhìn Hàn Văn Vũ dịu dàng và tinh tế như vậy, trong lòng cô ấm áp, khẽ thở dài, mỉm cười nói: “Cám ơn anh . . . . . Văn Vũ. . . . . .”

Dường như Hàn Văn Vũ không nghe Hạ Tuyết nói gì, anh sâu kín nhìn cô bé Hi Văn, đột nhiên sâu kín nói: “Lúc con bé ngủ, nhìn rất giống cô. . . . . .”

Hạ Tuyết ngạc nhiên cười hỏi: “Phải không? Giống tôi ? Nói thử xem?”

Hàn Văn Vũ trầm mê nhìn cô bé Hi Văn ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, có chút cảm động nói: “Lúc cô 20 tuổi, ngủ như vậy, lông mi thật dài bao trùm mí mắt dưới, chân mày cô cau lại, luôn có chút không an toàn, lúc xoay người thì đá chăn, sau đó giống như con mèo, rúc trên giường!”

Hạ Tuyết nhìn anh. . . . . .

Hàn Văn Vũ tiếp tục chăm chú nhìn cô bé Hi Văn nói: “Con bé thật sự giống cô nhóc Hạ Tuyết. . . . . .”

“Nói bậy!” Hạ Tuyết trực tiếp từ chối nói: “Con bé không giống tôi ! Tính cách con bé và cha nó giống nhau như đúc! Đều đáng đánh đòn! Hai má giống tôi ! !”

Hàn Văn Vũ đột nhiên cười, sau đó sâu kín nhìn Hi Văn nói: “Phải thật quý trọng Daniel tiên sinh. . . . . . Anh ấy thật là một người đàn ông tốt, chấp nhận tiếp nhận cô như vậy, bảo vệ Hi Văn như công chúa! Tôi thật thán phục anh ấy, cũng hâm mộ anh ấy!”

Hạ Tuyết không lên tiếng, ánh mắt có chút mê man. . . . . .

Trước khi Hàn Văn Vũ rời đi, nói với Hạ Tuyết: “Ngày mai nhất định phải mua cho con bé một phòng váy, sau đó cho con bé thứ tốt nhất. . . . . .”

Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười, nhưng vẫn vui vẻ tiễn chân Hàn Văn Vũ, lúc trở về, phát hiện bầu trời có mưa phùn, cô đứng ở trước bậc thang, nhìn mưa bay tán, thở dài một hơi, bỗng nhiên cảm giác có chút lạnh đi vào phòng, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, lúc đi qua phòng đọc sách, nhìn thấy Daniel vẫn ngồi trước bàn làm việc, chuyên tâm phê duyệt tài liệu, đèn bàn rọi vào anh, ánh mắt chăm chú sáng loáng, anh luôn là một người như vậy, vô hình chậm rãi phát ra một sức mạnh. . . . . .

Hạ Tuyết do dự một lúc, mỉm cười đẩy cửa đi vào, sau đó đến bên bàn làm việc, dịu dàng hỏi: “Còn đang bận?”

“Uh`m!” Daniel tiếp tục phê duyệt tài liệu, cũng không có ngẩng đầu lên nói: “Lần này là kế hoạch hợp tác với Hàn thị, rất quan trọng!”

Hạ Tuyết có chút lo lắng, hai tay chống trên mặt bàn, nhìn Daniel hỏi: “Hôm nay ở buổi đấu giá, có làm cho anh và Hàn tiên sinh không thoải mái hay không?”

Daniel mỉm cười, dùng bút máy liên tục chấm vào số liệu trên tài liệu, một lúc lâu mới nói: “Không đâu. . . . . . Đây là cạnh tranh giữa đàn ông với nhau, không thua cũng không cạnh tranh! Trong mắt anh, Tổng Giám đốc Hàn là một người cầm lên được, bỏ xuống được!”

Hạ Tuyết nghĩ đến Hàn Văn Hạo. . . . . .

Daniel vừa nhíu mày nhìn kỹ tài liệu, lại đột nhiên vươn tay, nắm bàn tay Hạ Tuyết, nhẹ nhàng vuốt ngón tay nhỏ của cô. . . . . .

Trong lòng Hạ Tuyết vừa động, có chút căng thẳng nhìn anh. . . . . .

Daniel tiếp tục nhìn tài liệu, lại nắm nhẹ tay Hạ Tuyết, hơi chút dùng sức kéo cô vòng qua mặt bàn, đi tới cạnh mình, sau đó nhẹ nhàng dùng sức, để cho Hạ Tuyết trực tiếp ngồi trên đùi của mình, anh ôm eo nhỏ của Hạ Tuyết, tiếp tục phê duyệt tài liệu. . . . . .

Hạ Tuyết sửng sốt, dựa trong lòng ngực ấm áp của Daniel, ngửi mùi nước hoa Dior đặc biệt trên người anh, lần đầu tiên giống như tình nhân dựa gần anh như vậy, rất mập mờ, cô sửng sốt, cũng không biết nên làm gì cho phải. . . . . .

Daniel đột nhiên cảm giác Hạ Tuyết có chút miễn cưỡng, vừa nhìn trên tài liệu kí tên, vừa dịu dàng thấp giọng cười hỏi: “Căng thẳng sao? Có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy không?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *