Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 286

Chương 286: TRONG MƯA

Hạ Tuyết nhìn thấy Hàn Văn Kiệt, trong lòng của cô hơi sững sờ, nhưng vẫn cảm động nở nụ cười, sau khi chia tay từ ngày đó, cũng chưa gặp lại.

Ánh mắt Hàn Văn Kiệt cũng nhàn nhạt chớp một cái, đi về phía Hạ Tuyết. . . . . .

Hạ Tuyết cũng đi về phía Hàn Văn Kiệt. . . . . .

Cuối cùng hai người đến gần nhau, cùng nhìn đối phương, nhàn nhạt nở nụ cười.

“Hôm nay anh tới đây. . . . . .” Hạ Tuyết nghiêng đầu, có chút không hiểu cười hỏi.

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: “Hôm trước mặc thử áo chú rể có nhiều chỗ không vừa, cho nên hôm nay tới đây mặc thử lần nữa!”

“Ồ!” Hạ Tuyết lập tức nở nụ cười.

“Hôm nay cô tới đây . . . . .” Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết, có chút không hiểu hỏi.

“Văn Vũ đến thử quần áo rể phụ, cho nên tôi theo tới đây, anh ấy muốn tôi xem giúp. . . . . .” Hạ Tuyết mỉm cười nói.

Hàn Văn Kiệt gật đầu, đã nghe tiếng động bên trong cửa, nhìn Hàn Văn Vũ mặc tây trang đen, đeo nơ đen, vô cùng đẹp trai mê người đi tới, vui vẻ hỏi Hạ Tuyết: “Hạ Tuyết! ! Xem được không?”

Hạ Tuyết cũng quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Vũ mặc vào tây trang phong cách mạnh mẽ, cô lập tức giơ hai tay lên, oa một tiếng, vỗ tay nói: “Oa! ! Ảnh đế đẹp trai nhất thế giới!”

Hàn Văn Vũ cười to, sau đó kỳ quái nhìn em trai hỏi: “Tại sao chú tới đây? Chắc là thử tây trang lần nữa hả! ?”

“Ừm!” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt đáp lời.

“Mộng Hàm đâu?” Hàn Văn Vũ hỏi nữa.

“Áo cưới của cô ấy đã thử tốt rồi, cho nên không tới nữa, thường ngày cô ấy cũng rất bận!” Hàn Văn Kiệt nói.

“Thường ngày hai người cũng bận rộn hơn người ta, tôi thật sự không hiểu nổi, các người bận rộn như vậy, thời gian đâu mà hai người yêu đương ?” Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi.

Hàn Văn Kiệt nhìn Hàn Văn Vũ, mỉm cười nói: “Có muốn em nói cho anh biết, chúng tôi yêu đương thế nào hay không?”

“Không cần! Chú từ từ thử! ! Nhờ Hạ Tuyết giúp chú xem một chút, vừa rồi lúc tôi đang thay quần áo, Lynda gọi điện thoại nói tôi trở về cô ấy có chuyện cần bàn! ! Hai người ở đây tán gẫu!” Hàn Văn Vũ mỉm cười cầm điện thoại vừa đi xuống lầu, vừa nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô ở trên đó chờ tôi . . . . . . Nằm trên ghế sa lon nghỉ một lát, trong tiệm của bọn họ có bánh xốp nướng ăn rất ngon! Hạt thông rất giòn!”

Hạ Tuyết lập tức bật cười nhìn Hàn Văn Vũ. . . . . .

Hàn Văn Kiệt nhìn cô, mỉm cười nói: “Anh trai của tôi rất quan tâm cô, cho tới bây giờ tôi cũng không thấy anh ấy thích ai như vậy, vô cùng thích! Sáu năm trước sau khi cô đi, ngày ngày anh cầm rượu đỏ tới nhà của tôi, hoặc đến nhà anh cả, say gần một năm. . . . . .”

Hạ Tuyết có chút xin lỗi cúi đầu, nhớ tới Hàn Văn Hạo tức giận, trong lòng của cô đau nhói nói: “Có lúc, tôi thật sự cảm thấy tôi là một tai họa. . . . . .”

Hàn Văn Kiệt lại nhìn cô, mỉm cười nói: “Nếu muốn yêu, cũng đừng sợ bị thương, chống lại đau khổ bao nhiêu là có thể có được hạnh phúc bấy nhiêu. . . . . Thật ra tôi rất hâm mộ anh trai, có thể yêu một người, yêu đến cực hạn . . . . . .”

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên có chút bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Kiệt cười nói: “Anh hâm mộ anh trai của anh? Tình yêu của anh và Mộng Hàm tiểu thư không phải đáng để người khác rất hâm mộ sao?”

Hàn Văn Kiệt nhìn cô, nhàn nhạt cười nói: “Tôi phải vào thay đồ, thật ra tôi không quen mặc tây trang, mặc vào người không được tự nhiên. . . . . .”

“Ha ha ha. . . . . .” Hạ Tuyết mỉm cười nhìn anh có chút bất đắc dĩ nói: “Rất ít thấy anh có vẻ mặt này, mau vào đi, tôi sẽ giúp anh nhìn một chút. . . . . . Mặc vào nhất định rất đẹp trai. . . . . .”

Hàn Văn Kiệt nhìn cô một cái, đành phải theo nhân viên làm việc đi vào thử quần áo. . . . . .

Hạ Tuyết thấy Hàn Văn Kiệt đi vào trong thử áo, cô lập tức quay đầu, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, khẽ cắn môi dưới, đi tới trước cửa sổ sát đất, ánh mắt đang xốc xếch không chịu nổi, lúc này điện thoại di động vang lên, cô nhanh chóng cầm điện thoại nhìn, mong muốn dịu đi nổi đau lòng trong lúc này . . . . . .

“Alô!” Hạ Tuyết cầm điện thoại lên, nhanh chóng lên tiếng! !

“Tôi!” Giọng nói lạnh lùng của Hàn Văn Hạo truyền đến.

Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, giống như gặp được cứu tinh, nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì? Tay bị chuột rút à ? Hay thần kinh bị chập ?”

Hàn Văn Hạo nhướng mày, muốn nổi giận, nhưng vẫn nén lửa giận, nói: “Ra ngoài một chút! Tôi có việc muốn tìm cô!”

“Tốt!” Hạ Tuyết lập tức đáp lời!

Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nắm điện thoại, có chút không hiểu nói: “Bây giờ cô sảng khoái làm cho tôi cảm thấy rất sợ. . . . . .”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy! Gặp ở đâu?” Hạ Tuyết hỏi Hàn Văn Hạo.

Sắc mặt của Hàn Văn Hạo sững sờ, trực giác cho biết cô gặp phải chuyện gì, liền hỏi: “Cô làm sao vậy?”

“Không có việc gì! ! Gặp ở đâu?” Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, nhìn mưa bay phất phới ngoài cửa sổ hỏi.

“Quán cà phê đường Hoài Hải.”

“Tốt! Bây giờ tôi lập tức qua đó! !” Hạ Tuyết cúp điện thoại, xoay người, đi tới bên cạnh một nhân viên làm việc mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, đột nhiên tôi có chút việc phải đi! À. . . . . . Làm phiền cô nói với chú rể một tiếng, xin lỗi. . . . . .”

Cô nói xong, vội vàng đi xuống lầu. . . . . .

Cánh cửa trong phòng thử đồ cưới mở ra, Hàn Văn Kiệt có chút không quen mặc bộ đồ chú rễ màu trắng đi ra, sau đó lạnh nhạt nói: “Tôi thật sự không quen mặc tây trang. . . . . .”

Anh đứng trước kính toàn thân, bẻ nhẹ cổ áo. . . . . . Một lúc lâu, anh nhìn trong kính toàn thân, thấy trong phòng trống không, kỳ quái xoay người, liền thấy nhân viên làm việc mỉm cười nói: “Hàn tiên sinh, vừa rồi Hạ tiểu thư nhận một cuộc điện thoại, có chút việc gấp, cho nên đi trước. . . . . .”

Hàn Văn Kiệt nghe xong, ánh mắt chớp nhẹ, gỡ cái nơ màu trắng ra, bước vội xuống cầu thang xoắn ốc, ánh mắt kiên định đi ra khỏi tiệm áo cưới, đội mưa to gió lớn đứng ở dưới gốc cây dương, nhìn cây ngô đồng phía xa xa, mưa trắng xóa, ánh mắt của anh nhàn nhạt, nhưng vẫn đứng nơi đó, ngưng mắt nhìn thật lâu thật lâu. . . . . .

Hàn Văn Vũ nắm điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất, kỳ quái nhìn vẻ mặt em trai đứng trong mưa, tim của anh hơi run lên, nhớ vừa rồi Hạ Tuyết vội vã chạy đi, nhìn lại em trai mê mang như vậy, sắc mặt của anh ngưng tụ, chớp mắt một cái, quay đầu nhìn áo cưới hoa lệ bài biện, nhớ tới hình ảnh sáu năm trước ở bệnh viện, rốt cuộc tim của anh nhói đau !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *