Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 303

Chương 303: GIẢI KIM MÃ (Bảy)

Cẩn Nhu mặc trang phục dạ hội màu xanh dương đậm, buộc tóc thật cao, thậm chí tóc trên trán cũng chải ngược lên, lộ ra vầng trán rộng, tươi sáng, là kiểu tóc hiện đang lưu hành, thừa dịp thời gian quảng cáo, kéo nhẹ váy đi qua rất nhiều diễn viên, đi vào hội trường buổi dạ hội, mọi người ghé mắt nhìn cô, dường như cũng cảm giác cô không còn là cô mà biến thành một người khác, cô vừa mỉm cười đi về phía trước, vừa hưởng thụ ánh mắt của mọi người, chợt phát hiện cô gái kia nói rất đúng: “Cô là một ngôi sao, trời sinh thuộc về sân khấu, bất cứ lúc nào cô cũng phải chuẩn bị nghênh đón ánh mắt của vạn người, nếu cô muốn mình tỏa sáng! !”

Cẩn Nhu kéo váy dài, ngồi bên cạnh Tiêu Vãn Linh . . . . . .

Tiêu Vãn Linh nhìn Cẩn Nhu đổi trang phục khác, bà ta vô cùng tán thưởng nói: “Rất đẹp. . . . . . Đây mới là Cẩn Nhu mà tôi biết . . . . . .”

Cẩn Nhu không lên tiếng, chỉ ngẩng mặt nhìn về phía sân khấu vừa trao xong giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất, lần này đoạt nam phụ xuất sắc nhất là diễn viên Ngô Trác Văn, anh dựa vào “Tinh Mộng tình duyên” diễn vai người đàn ông thâm tình, cuối cùng vì nữ chính hiến tặng giác mạc đôi mắt, được mọi người nhất trí khen ngợi! !

Sau khi trao giải nam phụ xuất sắc nhất xong, tiếp đến sẽ là vai nữ chính xuất sắc nhất! Lúc này, trên sân khấu đang biển diễn ca múa, sau đó đến biểu diễn ca khúc chủ đề các bộ phim ! !

Hạ Tuyết vẫn mỉm cười trò chuyện với Trương Kính Trung, Hàn Văn Vũ lại gần cô, trầm giọng hỏi: “Nói thật đi, có lo lắng không ?”

Hạ Tuyết hơi quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ, nhẹ giọng, có chút thô lỗ cười nói: “Dường như tôi bắt đầu lo lắng rồi đây. . . . . . Tuy rằng nói không lo lắng, nhưng vẫn rất hồi hộp, lần này cạnh tranh cũng rất kịch liệt, tôi hoàn toàn không nắm chắc !”

Hàn Văn Vũ cười nói: “Không phải cô là ảnh hậu rồi sao?”

“Đây là giải thưởng lớn trong nước ! Tôi chắc chắn sẽ chú ý hơn !” Hạ Tuyết mỉm cười có chút không tự nhiên, Hàn Văn Vũ ôm nhẹ Hạ Tuyết vào trong ngực . . . . .

“Mẹ!” Hi Văn đột nhiên ôm vai nhìn mẹ, cất giọng trong vắt nói: “Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, mẹ bình tĩnh một chút đi ! Không phải quảng cáo đã nói sao? Đây bất quá là một cột mốc trong cuộc đời mà thôi! Cố lên! Đừng làm mất mặt con !”

Hiện tại Hạ Tuyết không có tâm tình đấu võ mồm với con gái, chỉ nhìn chằm chằm bộ dáng lạnh lùng của con gái, trong lòng không nhịn được nhớ đến hình ảnh người đàn ông kia, trong miệng của cô không nhịn được lầu bầu: “Tính tình giống hệt cha con !”

Phần biểu diễn ca khúc nhạc phim đã hết, ngay sau đó là thời gian quảng cáo . . . .

Tả An Na cẩn thận cầm ly cà phê nóng đi vào phòng làm việc Tổng Giám đốc, liếc mắt nhìn ti vi LCD cực lớn trước mặt đang phát quảng cáo, cô cũng có chút căng thẳng cười nói: “Tổng giám đốc. . . . . . Có phải còn mấy phút nữa là đến buổi lễ trao giải phải không ?”

Hàn Văn Hạo không trả lời câu hỏi của cô, tiếp tục xem xét tài liệu, lại có chút kì lạ hỏi: “Dường như cô đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với lĩnh vực này?”

Vẻ mặt của Tả An Na đỏ lên nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười với Hàn Văn Hạo: “Vì năm nay cạnh tranh rất kịch liệt, hiếm khi có bốn ngôi sao điện ảnh xuất sắc đoạt giải ảnh hậu, sau đó được đề cử vai nữ chính xuất sắc nhất! Bọn họ đều có thực lực tương đương nhau, lúc nãy chúng tôi ở phòng thư ký đã bàn luận về chuyện này! Nói không biết năm nay người nào đoạt giải! ! Mặc kệ là ai, đánh bại ba người khác cũng là một chuyện vô cùng thú vị !”

Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tả An Na !

Tả An Na không dám lên tiếng, chỉ đành phải đi ra ngoài. . . . . .

“Ngồi đi!” Hàn Văn Hạo cúi đầu xem tài liệu!

Lúc này Tả An Na vui vẻ quay đầu liếc nhìn Hàn Văn Hạo, vội vã ngồi trên ghế sa lon, xem TV.

Hàn Văn Hạo cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn màn hình, nghĩ đến Hạ Tuyết đang ngồi ở hiện trường, không biết là có cảm xúc gì ? Nhất định rất vô dụng! !

***

Daniel ngồi trên ghế sa lon, nhận lấy ly rượu vang từ tay Thanh Nhã, nhìn màn hình ti vi, nín thở, hớp một ngụm rượu đỏ. . . . . .

Thanh Nhã và tất cả người giúp việc cũng căng thẳng chờ đợi . . . . . .

Bạn nói, trong cuộc đời người lúc này có bao nhiêu kích thích đây ! Bạn được hàng triệu người chăm chú nhìn, bạn hưởng thụ thành công và thất bại kích thích nhất! ! Cho nên chỉ cần chúng ta biết hưởng thụ cuộc sống, nở nụ cười đối với thành công và thất bại, tự nhiên cuộc đời sẽ được đền đáp ! !
***

Hiện trường buổi lễ trao giải ! !

Người nữ chủ trì mỉm cười cầm microphone đi tới trước sân khấu nói: “Mỗi giai đoạn cuộc đời cũng giống như một bữa tiệc, có thành công, có thất bại, có khen thưởng hoặc mất tất cả, trong quá trình này, chắc chắn sẽ có một số người vỗ tay cổ vũ bạn! ! Chỉ cần chúng ta sẳn sàng cố gắng, cuối cùng có một ngày, chúng ta có thể đứng trên đỉnh cao, tiếp nhận sự đánh giá và phê bình của người khác! Chúng ta không e ngại bất cứ điều gì ! Bởi vì chúng ta đã hết sức cố gắng! ! Đã đến thời khắc thú vị rồi, sau đây là lễ trao giải Kim Mã vai nữ chính xuất sắc nhất! Chúng tôi xin mời hai vị khách mời danh dự lên trao giải đó là: người đã 5 lần đoạt giải ảnh hậu, đoạt giải thưởng thành tựu trọn đời, Tiêu Vãn Linh và một đạo diễn lớn rất nổi tiếng được xưng là lão thái sơn, đạo diễn Trương Kính Trung! !”

Tiếng vỗ tay toàn trường vang lên ! !

Hạ Tuyết vừa vỗ tay, vừa nhìn thầy mặc trang phục thời Đường dắt Tiêu Vãn Linh từ phía sau sân khấu từng bước, từng bước đi ra, tiếng vỗ tay toàn trường nhiệt liệt vang lên.

Trương Kính Trung và Tiêu Vãn Linh đứng trước bục trao giải, hai người chia nhau microphone, nhìn tất cả các vị khách dưới sân khấu mỉm cười, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, đầu tiên Trương Kính Trung cầm danh sách giải thưởng, nhìn lướt qua toàn trường, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Vãn Linh nói: “Vãn Linh. . . . . . Tối nay chúng ta may mắn được trao giải vai nữ chính xuất sắc nhất, nếu một lát nữa, Hạ Tuyết đoạt giải thì cô sẽ làm thế nào ?”

Dưới sân khấu mọi người rối rít vỗ tay cười lên, Hạ Tuyết càng đỏ mặt nở nụ cười.

“Cô ấy đoạt giải, tự nhiên tôi muốn chúc mừng cô ấy chứ sao? Ông bảo tôi sẽ làm thế nào?” Tiêu Vãn Linh mỉm cười nhìn Trương Kính Trung, cười hỏi: “Ông có ý gì?”

“Báo chí nói cô bất mãn với cô ấy mà? Mỗi ngày tôi đọc báo đều thấy các phương tiện truyền thông đang nói cô bất mãn với cô ấy. . . . . . Thật sự có chuyện này sao?” Trương Kính Trung vuốt vuốt chồm râu bạc của mình, cười hỏi.

Dưới sân khấu các vị khách nhốn nháo hẳn lên, rối rít vỗ tay ! !

Cả khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn về phía thầy kêu nhỏ tha mạng, ngàn vạn lần không được lấy mình làm đề tài, lại thấy thầy ở trên sân khấu, nhìn cô nói: “Con đừng lên tiếng, người già nói chuyện, người trẻ không được nhiều lời !”

Dưới sân khấu mọi người cười ầm lên.

Hạ Tuyết cũng không nhịn được, đầu dựa vào vai Hàn Văn Vũ, nở nụ cười.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *