Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 306

Chương 306: CÔ ĐƠN VÀ MỆT MỎI

“A. . . . . .” Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, hét to với Hàn Văn Hạo: “Tôi thật sự không thể nhịn được nữa! Anh gọi điện thoại tới không chúc mừng một tiếng thì thôi, còn nói với tôi lời như thế! Nếu như không có chuyện gì, anh đi chết đầu thai sớm đi ! Cúp đây!”

“Chúc mừng!” Hàn Văn Hạo đành phải nói.

Hạ Tuyết nắm điện thoại đứng trước hội trường, nhìn nhân viên làm việc bên ngoài hội trường vất vã cuộn thảm đỏ trong mưa, cô im lặng không lên tiếng nhìn người ta cuốn thảm đỏ, không để ý tới anh. . . . . .

Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, yên lặng chờ đợi. . . . . . Đợi một lúc lâu, liền nói: “Không phải cô không có thời gian lãng phí với tôi sao ?”

Hạ Tuyết chỉ nói: “Tôi đang xem nhân viên làm việc cuốn thảm đỏ!”

Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, cười nhạt hỏi: “Thế nào? Không bỏ được à?”

“Nói nhảm! Cuộc đời người có bao nhiêu lần ? Có thể đây là giải thưởng cuối cùng trong đời tôi ? Cảm giác này, luôn hưng phấn và mất mát . . . . . .” Hạ Tuyết thật lòng nói.

Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, yên lặng nghe. . . . . .

HạTuyết cũng không nói chuyện, chỉ nhìn thảm đỏ cuối cùng bị cuốn xong. . . . . . Cô thở dài thật sâu, nói: “Tôi thật sự . . . . . . Không muốn hôm nay cứ trôi qua như vậy . . . . .”

Hàn Văn Hạo nói thẳng: “Nếu như cuộc đời của cô không có đường lui, vậy thì hướng về trước mà đi! Giống như sáu năm trước rời khỏi, đi về phía trước!”

Hạ Tuyết nghe lời này, cười khổ nói: “Anh nói dễ nghe, anh không biết tôi rất cô đơn và mệt mỏi! Nếu như bên cạnh có người, tôi tuyệt đối sẽ không đi một mình! Mệt chết đi được!”

Trái tim Hàn Văn Hạo cứng lại. . . . . .

“Hạ Tuyết! ! Nhanh lên một chút! !” Isha ngồi ở trong xe, hướng về phía Hạ Tuyết vẫy tay ! !

Hạ Tuyết nắm điện thoại, đáp lời đầu kia: “Ồ! ! Biết rồi !”

Sau khi cô đáp lời, nói với Hàn Văn Hạo: “Này! Không nói với anh nữa ! Tôi phải đi tham gia lễ chúc mừng rồi !”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nắm chặt điện thoại!

Hạ Tuyết không khỏi giật mình, cũng nắm điện thoại không lên tiếng, giống như có thể cảm ứng được hơi thở mãnh liệt của con báo nhỏ kia nhào về phía mình. . . . . . Cô khẽ cắn môi dưới. . . . .

“Không cần cắn môi! Xấu hổ quá đi !” Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói!

Hạ Tuyết lập tức buông ra, trợn mắt nhìn bầu trời đêm tối tăm !

“Đi đi! Tại khách sạn nào ?” Hàn Văn Hạo đột nhiên dịu dàng hỏi.

Hạ Tuyết ah một tiếng, cố ý nói đùa: “Khách sạn Hilton! Thế nào? Cha đứa bé muốn tới uống rượu với tôi sao ?”

Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, hơi cười nhạt nói: “Hôm nay mẹ đứa bé đoạt giải, một lát nữa cha đứa bé gọi điện thoại đến khách sạn Hilton, suốt đêm không ngủ, tất cả chi phí của các người ở đó ký cho tôi ! Chơi vui vẻ đi.”

Trong lòng của Hạ Tuyết đau xót, có lẽ tối nay thật sự làm cho người ta cảm động, cô có chút nghẹn ngào hỏi: “Thế nào? Đột nhiên nổi lên tốt bụng à? Không phải gọi điện thoại tới mắng chửi tôi sao ?”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng. . . . . .

Hốc mắt Hạ Tuyết đột nhiên ửng đỏ, nói: “Tôi muốn uống rượu đỏ, uống rượu đỏ đắt tiền nhất! Tôi muốn ăn cái gì! Ăn thứ đắt tiền nhất ! Tôi muốn bao ‘phòng tổng thống’ chơi!”

“Ừ” Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời: “Cô vui vẻ là được rồi.”

Hạ Tuyết đưa tay quẹt nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Anh biết anh làm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cảm động sao? Bởi vì trong quá khứ anh đối với tôi thật xấu! Tôi một chút cũng không cảm động! Tôi cũng không vì sinh Hi Văn để hôm nay anh đối với tôi như vậy ! Tôi một chút cũng không cảm động!”

Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ cười một tiếng.

“Tôi cúp máy đây ! Lo mà theo Tần tiểu thư của anh lên tầng 100 cùng thọ tinh công đếm sao đi!” Hạ Tuyết đột nhiên cúp máy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mưa phùn rơi rụng, cô đột nhiên cười một tiếng, đội mưa, đi lên xe!

Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, xoay tròn màn hình màu xanh dương, ngón cái đang đặt nhẹ lên mã số điện thoại của Hạ Tuyết, di chuyển lên xuống . . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi. . . . . .” Hàn Văn Hạo vẫn di chuyển màn hình điện thoại, nhìn mã số Hạ Tuyết càng không ngừng lên xuống, một lát biến mất, một lát xuất hiện. . . . . .

“Tổng Giám đốc. . . . . . Thời gian không sớm nữa, anh sớm nghỉ ngơi đi. . . . . .” Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo nói.

Hàn Văn Hạo vẫn gắt gao nhìn màn hình điện thoại, hỏi: “Nếu một ngày vui vẻ, ngoại trừ việc tôi ký sổ ở khách sạn Hilton để cho cô ấy chơi vui vẻ, tôi còn có thể làm gì?”

Tả An Na sững sờ, suy nghĩ một chút, mới hiểu được ý tứ của anh, liền mỉm cười nói: “Thật ra quà tặng không phân biệt đắt tiền, chỉ cần thật lòng, như vậy là đủ rồi. . . . . .”

Hàn Văn Hạo suy nghĩ những lời này, hỏi tiếp: “Phụ nữ thích cái gì?”

Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo thật sâu, nói: “Nếu như cô ấy thích anh, cho dù anh đưa cái gì cô ấy đều thích!”

“Nếu như cô ấy không thích người đó ?” Hàn Văn Hạo hỏi tiếp.

“Nếu như cô ấy không thích người đó ! Vậy người đó chỉ cần đưa một phần quà tặng thật lòng thôi. . . . . .” Tả An Na lại nói.

Hàn Văn Hạo tựa lưng vào ghế ngồi nghĩ những lời này.

Khách sạn Hilton!

Hàn Văn Vũ tự mình cầm chai sâm banh giơ cao về phía mọi người, đầu tiên thần bí cười một tiếng, rồi đột nhiên dùng sức xoay mạnh nắp sâm banh một cái, phụt một tiếng, nút sâm banh xông thẳng lên phía trên, rất nhiều rượu dịch trào ra ngoài! !

“A. . . . . .” Tất cả nhân viên tổ diễn kịch và bọn Hạ Tuyết rối rít vỗ tay, cười lớn nói: “Chúc mừng Hạ Tuyết, chúc mừng “Dịu Dàng”! !”

Hạ Tuyết và con gái cùng Trương Kính Trung và Tôn Minh cũng vội vàng vỗ tay, cười lên!

“Đến đây ! !” Hàn Văn Vũ lập tức giơ tay, bảo nhân viên phục vụ đẩy tới một cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ đang xếp đầy chồng ly thật cao, Hàn Văn Vũ cầm sâm banh đổ xuống tháp ly cao nhất, nhìn dịch rượu từ trong ly tràn ra, chảy xuống từng ly bên dưới tháp ly, mọi người rối rít vỗ tay. . . . . . Hàn Văn Vũ rót đầy rượu, nhân viên tổ diễn kịch lập tức bước tới lấy rượu, mọi người trong không khí náo nhiệt, chơi đùa vui vẻ, cười nói và khiêu vũ! Nhao nhao ầm ĩ, hưng phấn khác thường!

Hàn Văn Vũ kéo cô bé Hi Văn vào giữa phòng khiêu vũ, sôi nổi nhảy múa.

Trương Kính Trung mỉm cười nói với Hạ Tuyết: “Phim của Thiên Minh, lúc nào quay ?”

Hạ Tuyết vừa uống sâm banh, vừa cười nói: “Tuần tới sẽ phải lên núi mở máy!”

Trương Kính Trung gật đầu, suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Phim của đạo diễn Thiên Minh, diễn tả nội tâm tương đối chính xác! Động tác ngôn ngữ tay chân phải hết sức thích hợp! Nhân vật Tiểu Trà này, thật ra không cần nghiền ngẫm, ít đất diễn, con phải nhập vai, con mới hiểu rõ !”

Hạ Tuyết gật đầu, có chút kì lạ nhìn Trương Kính Trung nói: “Có chuyện con không hiểu, mặc dù con không ngại chị Vãn Linh nói như vậy, nhưng con vẫn muốn nghe cách nhìn của người một chút. Bà ấy vẫn cho rằng con không phù hợp nhân vật Tiểu Trà là tại sao ?”

Hai người Trương Kính Trung và Tôn Minh nhìn nhau một cái, mỉm cười nói: “Làm một diễn viên, có lúc phải tiếp nhận ý kiến ! Nhưng phải biết loại bỏ cái nhìn không tốt! Ý của Vãn Linh là con vốn diễn xuất hoàn mỹ rồi, nhưng sợ ánh mắt của con quá mức hiền lành, không thích hợp diễn nhân vật Tiểu Trà có tình cảm yêu hận rất đúng lúc! Nhưng cô ấy nhìn việc này chỉ có một mặt, tôi đoán chừng Thiên Minh coi trọng con, có lẽ nhìn trúng tính cách mạnh mẽ của con ! Phải biết rằng là một diễn viên, vốn có một loại sứ mạng cảm xúc để đảm nhận mỗi nhân vật! Nếu không, tại sao gọi là diễn viên?”

Tôn Minh cũng cười nói: “Hạ Tuyết, cố gắng lên! Diễn xuất không có gì ngoài hai loại tư tưởng, hoặc là bộc lộ bản thân mình, hoặc là phải ẩn náu ! Cô phải biết làm sao để bộc lộ và làm sao để ẩn náu mới có thể đạt được hiệu quả! ! Phương diện này cô phải tính toán cho kỹ ! Tên nhóc Thiên Minh kia rất biết phê bình diễn xuất! Tôi tin với linh tính của mình, cô có thể câu thông.”

“Vâng!” Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía sàn nhảy, Hàn Văn Vũ và cô bé Hi Văn đang vui vẻ, cô cũng không nhịn được cười, Tôn Minh cũng cười nói: “Tên nhóc này theo đuổi mẹ không được, lại muốn theo đuổi con gái người ta !”

Hạ Tuyết nghe những lời này của thầy, không nhịn được, nhìn về phía bộ dáng kích động và hưng phấn của Hàn Văn Vũ, cô không biết làm sao, cười một tiếng.

Tửu lượng Hàn Văn Vũ không tốt, anh uống mới vài ly, người cũng đã nằm trên ghế sa lon, dường như ngủ thiếp đi, Hạ Tuyết ngồi một bên cùng với anh, mỉm cười nhìn con gái ngồi trước cây đàn dương cầm ba chân, rất nhẹ nhàng đàn và hát cho mọi người khiêu vũ. . . . . .

Hàn Văn Vũ vẫn nhắm mắt lại ngủ, khuôn mặt hơi hồng, tây trang đen đã mở ra, nơ cũng bị anh kéo xuống nắm trong tay, một tay nắm lại đặt trên trán, mơ mơ màng màng gọi: “Hạ Tuyết. . . . . .”

“Hả?” Hạ Tuyết cúi đầu, mỉm cười nhìn anh hỏi: “Chuyện gì?”

“Tôi đã từng không chỉ một lần nghĩ đến loại này hình ảnh này, càng không ngừng mơ thấy loại này hình ảnh này. . . . . .” Hàn Văn Vũ giống như say, anh thở dốc một hơi, lồng ngực phập phồng không ổn định, nói: “Nằm mơ thấy tuyết rơi, chúng ta ở trên ghế sa lon, tôi nằm, cô ngồi, cùng nhau ở trong ngày băng tuyết ngập trời, trò chuyện với nhau. . . . . .”

Hạ Tuyết nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, nghe lời này, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.

Có lẽ Hàn Văn Vũ đã say thật, cho nên tâm tình của anh rất kích động nói: “Năm đó cô mới vừa đi, tôi càng không ngừng nhận vai diễn, có lúc, từ buổi tối đến rạng sáng mới kết thúc công việc, cùng người của tổ diễn kịch lái xe như bay trên đường tuyết, chẳng có mục đích nào, không dám về nhà, sợ nhớ cô đến phát điên, nghĩ đến muốn điên rồi, chạy đi khắp nơi, giống như người điên đi tìm cô. . . . . . nhưng thế nào cũng tìm không ra. . . . . . Rất sợ loại cuộc sống này. . . . . . Sợ chết. . . . . . Đã từng có một khoảng thời gian, tôi cùng với người của tổ diễn kịch lên núi đốt lửa trại, nghe bọn họ ca hát, khiêu vũ. . . . . . Tôi không ngừng vỗ tay, không ngừng cười. . . . . . Hưởng thụ một chút náo nhiệt cũng tốt, bởi vì yêu một người, mới biết cô đơn đáng sợ thế nào. . . . . .”

Hàn Văn Vũ đột nhiên kích động cười lên, nhắm chặt hai mắt, nước mắt tuôn ra!

Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *