Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 311

Chương 311: TRÒ CHUYỆN

Buổi trưa.

Nhà hàng tây!

Lần đầu tiên Tả An Na và Tổng Giám đốc cùng nhau ăn cơm trưa, cô khó tránh khỏi có chút căng thẳng, nhìn cô một lát cắt bít tết, một lát ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo thật bình tĩnh uống rượu đỏ, ăn bít tết, giống như rất chăm chú, anh làm chuyện gì cũng rất chăm chú. . . . . . Con ngươi của cô xoay tròn, cũng không dám nói chuyện, tiếp tục cắt bít tết, cũng im lặng ăn. . . . . .

“An Na làm cùng tôi nhiều năm như vậy, lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa phải không ?” Hàn Văn Hạo đột nhiên vừa cắt bít tết vừa hỏi.

Tả An Na ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy! Là lần đầu tiên!”

Hàn Văn Hạo cười nhẹ, hỏi: “Căng thẳng không?”

“Có một chút. . . . . .” Tả An Na mỉm cười nói.

“Đã rất nhiều năm rồi, vẫn còn căng thẳng?” Hàn Văn Hạo ăn một miếng bít tết, ngẩng đầu lên, ánh mắt mãnh liệt nhìn Tả An Na. . . . . . Tả An Na giật mình, vội vàng cúi đầu cắt bít tết, vừa cắt vừa lấy hơi, nói: “Tổng Giám đốc, hằng ngày anh bận rộn trăm công nghìn việc, bình thường rất ít tiếp xúc với chúng tôi, cho nên có chút căng thẳng. . . . . . Mặc dù căng thẳng, nhưng không sợ hãi. . . . . . Bởi vì thật ra Tổng Giám đốc là một cấp trên rất tốt, thái độ làm người biết cân nhắc, cư xử với nhân viên bên ngoài nghiêm khắc, bên trong nghĩ rất nhiều chuyện, biểu hiện anh là người tỉ mỉ mọi mặt. . . . . .”

Sắc mặt của Hàn Văn Hạo bình tĩnh, tiếp tục cắt bít tết, hỏi nữa: “An Na bao nhiêu tuổi rồi ?”

Tả An Na mỉm cười nói: “27 rồi ! 19 tuổi tôi tốt nghiệp đại học xong thi vào Hàn thị, tôi vô cùng may mắn được lọt vào vòng trong, được làm việc với Tổng Giám đốc, ngày đó tôi còn nhớ rất rõ, lúc đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Tổng Giám đốc một mình rất chăm chú ngồi trên ghế da xem tài liệu, không khí cả phòng làm việc cũng rất căng thẳng, tôi cảm thấy mình sắp không thở nổi. . . . . . Thật lâu, tôi ngây ngốc đứng nhìn anh. . . . . . Anh cũng không nói chuyện, vẫn cúi đầu xem tài liệu, lúc đó tôi còn tưởng rằng anh không hài lòng với tôi . . . . . .”

Hàn Văn Hạo yên lặng nhìn Tả An Na, cũng nhàn nhạt nở nụ cười.

Tả An Na cúi đầu mỉm cười nói: “Sau này tôi mới biết, anh đang bận, rất bận rộn, anh có thói quen hết bận rộn mới làm chuyện thứ hai. . . . . . Bên ngoài xem ra chăm chú, nhưng trong mắt của tôi chỉ có một . . . . . .”

Hàn Văn Hạo lại cầm dao nĩa, vừa cắt bít tết, vừa hỏi nữa: “Vào công ty nhiều năm, đã có người yêu chưa ?”

Tả An Na mỉm cười nói: “Có người yêu rồi. . . . . . Mấy hôm trước vừa đồng ý với một người con trai, muốn cùng anh ấy ở chung một chỗ. . . . . Anh ấy cũng là nhân viên trong công ty chúng ta. . . . . .”

Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ngạc nhiên hỏi: “Tuổi của cô cũng không nhỏ, điều kiện không tồi, tại sao đến bây giờ mới yêu?”

Hai mắt Tả An Na xẹt qua một chút bối rối, tâm trạng có chút thấp thỏm, nói: “Trong lòng của tôi cất giấu một người, cất giấu tám năm rồi . . . . . .”

Hàn Văn Hạo vừa ăn bít tết, vừa lắng nghe.

Tả An Na cười khổ, nói tiếp: “Nhưng. . . . . . Tôi biết cái loại chờ đợi này không có chút kết quả nào, trong lòng cũng cô đơn, bắt đầu khát vọng tình yêu, khát vọng có một chốn bình yên, đúng lúc trong cuộc đời lại xuất hiện một người như thế, yêu mình thật lòng nên bị cảm động, liền yêu. . . . . . Sau khi yêu mới phát hiện, thì ra là lùi một bước, có thể trời cao biển rộng. . . . . .”

Hàn Văn Hạo nâng rượu đỏ nhìn cô một cái, có chút không hiểu hỏi: “Yêu một người có thể yêu nhiều năm như vậy sao ?”

Tả An Na có chút hài hước cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Trong lòng của Tổng Giám đốc, không phải cũng cất giữ một người hơn nhiều năm sao ?”

Hàn Văn Hạo để ly rượu xuống, tiếp tục cắt miếng bít tết cuối cùng, rất bình tĩnh nhìn cô.

Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo im lặng, cô cũng không dám nói chuyện nữa, rất chăm chú cắt bít tết!

“Bạn trai của cô làm ở bộ phận nào ?” Hàn Văn Hạo đột nhiên hỏi.

“Phòng thị trường, Trần Ninh!” Mặt Tả An Na có chút đỏ lên, nói.

Hàn Văn Hạo vừa cầm ly rượu đỏ nhìn Tả An Na thẹn thùng, cũng mỉm cười nói: “Yêu thật tốt vào, yêu thì yêu, đừng nên quay đầu lại. . . . . . Ngày mai có thời gian, bảo anh ấy đến gặp tôi. . . . .”

“À?” Tả An Na có chút căng thẳng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Gặp Tổng Giám đốc ? Tại sao?”

Hàn Văn Hạo uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ, vừa đứng lên vừa nói: “Tôi xem năng lực của anh ấy như thế nào. . . . . .”

Trong lòng của Tả An Na ấm áp, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Hàn Văn Hạo, có chút đau lòng, không ai biết trong lòng của anh rốt cuộc gánh chịu bao nhiêu thứ. . . . . . Có lúc, anh luôn vô tình đến nổi khiến người ta sợ hãi, nhưng anh là một người có mục tiêu rõ ràng, đây là mục tiêu đúng, kết quả đúng. . . . . . Hôm nay Tổng Giám đốc không giống thường ngày, nói hơi nhiều, có lẽ cũng có chút cô đơn. . . . .

Hai người cùng đi ra nhà hàng tây, Tả An Na ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, thời tiết rất tốt, không giống tối hôm qua, cô và Tổng Giám đốc trong đêm mưa dai dẳng đi không ít địa phương, chính là vì chọn cho Hạ tiểu thư một phần quà tặng để chúc mừng cô là ảnh hậu mới, không nghĩ tới, mới cách một buổi tối, chuyện đã phát triển đến nông nỗi này. . . . . .

“Thời tiết rất tốt. . . . . . Hôm nay đi chọn quà tặng, cũng không bị vất vả. . . . . .” Tả An Na không nhịn được nói.

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, sau đó sải bước vào trong xe, chạy về khu vực phồn thịnh nhất, Hàn Văn Hạo không do dự như đêm qua, trực tiếp đi vào tiệm châu báu, mua một bộ trang sức đá quý khảm kim cương để tặng cho Hạ Tuyết, đơn giản là một hình thức, cùng Tả An Na tự mình đưa đến

***

Sóng biển cuộn trào, sóng lên sóng xuống. . . . . .

Có lẽ Daniel rất vui cho nên đêm qua uống nhiều rượu, sáng nay hủy bỏ cuộc họp, ngủ nướng thêm một chút, anh đang ôm chăn ngủ say, lại nghe tiếng động lớn ở bên ngoài phòng bếp, anh nhướng mày, vươn tay vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, nhưng cảm giác trống không, đêm qua dường như Hạ Tuyết cũng uống rất nhiều, cuối cùng hai người ôm nhau ngủ. . . . . .

Daniel chậm rãi mở mắt, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, anh nở nụ cười, nhớ lại đêm qua Hạ Tuyết ngủ trong phòng của mình, anh thở nhẹ lật người đứng dậy, ra khỏi phòng, lúc này, không nhìn thấy một người giúp việc nào trong phòng tổng thống, anh ngạc nhiên đi vào phòng bếp, lại thấy Hạ Tuyết mặc T shirt màu trắng lộ vai, váy ngắn đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mát mẻ đứng trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa cơm trưa. . . . . .

Daniel sững sờ, ngạc nhiên nhìn bóng lưng Hạ Tuyết bận rộn giống như con kiến nhỏ. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *