Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 350
Bệnh viện.
Cẩn Nhu nắm chặt điện thoại di động, hai mắt đỏ ngầu kinh khủng, hơi thở không ngừng phập phồng, sau đó không nắm chắc, hỏi: “Ý của anh nói, tối hôm qua kế hoạch của chúng ta đã thành công, xe Hạ Tuyết bị tai nạn rơi xuống cầu là thật sao? Cô ấy đã rơi xuống?”
Trác Bách Quân lạnh lùng cười nói: “Đúng vậy! Cô ấy đã rơi xuống, có thể cả đời cũng sẽ không hiện xuất trước mặt của cô nữa. . . “Trà Hoa Nữ” có thể là của cô rồi, Daniel . . . cũng có thể là của cô rồi . . .”
Cẩn Nhu từ từ để điện thoại di động xuống, sau đó chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lành lạnh đi đến giường bệnh, chậm rãi ngồi xuống, nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ, không có mây, khắp nơi lộ ra vô số sương mù mịt mờ, ánh mắt của cô bình tĩnh tìm kiếm một màu sắc khác trên bầu trời, có lẽ muốn từ trên bầu trời, tìm một con chim nhỏ, một áng mây, hoặc một chiếc máy bay, không có, không có . . .
Ánh mắt của cô có chút rời rạc, cuối cùng, khuôn mặt tái nhợt và bình tĩnh, bắt đầu dịu lại, đuôi mắt nhìn bầu trời trắng xóa, bắt đầu lóe lên nụ cười, cô đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, thân thể bắt đầu co quắp run rẩy, càng không ngừng run rẩy, cuối cùng, cô đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn vùng trời kia, dường như thấy chút ánh sáng đến từ Thiên Đường, rồi nở nụ cười, vừa cười, bên khóe mắt vừa rơi ra giọt nước mắt . . .
Trong đầu hiện lên hình ảnh của Hạ Tuyết lúc 19 tuổi, cùng nắm tay mình đi ở lối đi bộ, còn nhớ rõ mùa hoa anh đào, Hạ Tuyết mặc đồng phục học sinh, trong tay cầm một bó hoa vải, đứng dưới tàng cây anh đào, mỉm cười nói với mình: “Cẩn Nhu thân mến, cậu giống như đóa hoa vải, vĩnh viễn dịu dàng . . . Cẩn Nhu là cô gái xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất, đáng yêu nhất thế giới . . .”
Cẩn Nhu nhớ tới những chuyện cũ, cô càng cười vui vẻ, nước mắt từng giọt dọc theo khóe mắt lăn xuống cằm, cô càng cười lớn hơn, đã từng vào mùa hoa anh đào, hai người cầm cái hộp màu hồng, chôn xuống lời cầu nguyện của mỗi người, hẹn mười năm sau vẫn là bạn bè tốt như lời đã nói, sẽ đến gốc cây hoa anh đào này, đào lên mơ ước, lúc đó Hạ Tuyết ngồi xổm trên mặt đất, mỉm cười nói với mình nói: “Mặc kệ tương lai chúng ta có xảy ra chuyện gì, mười năm sau, cậu không tới nhưng mình nhất định sẽ tới! ! Mình khẳng định! ! Làm một người yêu mình, thương mình, Cẩn Nhu bảo vệ mình, ngay cả khi cậu vứt bỏ mình, phản bội mình. . .Mình vẫn muốn tới! !”
Cẩn Nhu ngồi trên giường bệnh, vẫn ngẩng mặt cười, nước mắt từng giọt, từng giọt nhỏ xuống . . .
***
Trầm Ngọc Lộ mặc váy dài màu đen cổ chữ V tao nhã, mang giày cao gót đỏ thẫm đi vào một biệt thự, đi qua phòng khách, lại lên cầu thang, vòng qua phòng bếp cổ kính, đi vào sân luyện kiếm thuật phong cách Nhật Bản, nhìn thấy Trác Bách Quân giống như biến thành người khác, mặc quần áo đấu kiếm màu trắng, tay cầm trường kiếm, mũ trùm đầu đầm đìa mồ hôi, nhìn trường kiếm của mình lóe ánh sáng sắc bén trên không trung, hai mắt anh lóe lên một luồng ánh sáng, ném mũ trùm đầu, đưa ngón tay trắng tinh từ mũi kiếm di động đến chuôi kiếm, mỗi một lần di động, ánh mắt anh xẹt qua nụ cười đắc ý!
Trầm Ngọc Lộ mỉm cười cầm túi xách, bước chân tao nhã, vừa muốn đến gần Trác Bách Quân, ánh kiếm lóe lên, tròng mắt xinh đẹp của cô trừng to, ngừng bước chân, ngẩng mặt lên nhìn anh!
Trác Bách Quân cầm trường kiếm mỏng, chỉ vào cổ áo chữ V của Trầm Ngọc Lộ, từng điểm, từng điểm vạch lên ngực của cô, nhìn chằm chằm bộ ngực nói: “Hôm nay cô ăn mặc khác ngày thường . . .”
Trầm Ngọc Lộ cười quyến rũ, sau đó nhìn anh nói: “Đây là tạo hình tương đối kinh điển của Hạ Tuyết, chiếc váy dài này, trên thế giới chỉ có ba cái, một cái là của tôi, một cái là của nữ hoàng Anh Quốc, một cái . . . chính là của cô ấy . . . Ngày đó ở trong TV, tôi nhìn thấy cô ấy mặc quần áo thật sự lộ ra phong cách của một bậc thầy, sau đó cô ấy dùng một triệu đô để mua son môi màu đỏ. . . đôi giày cao gót số lượng có hạn trên thế giới, tôi cũng mua giá rất cao . . .”
Con mắt ma mị của Trác Bách Quân chợt lóe, khóe môi cong lên, mũi kiếm vẫn di động trên ngực cô, cuối cùng chuyển đến bả vai, vạch xuống vai trái của cô, nói: “Tại sao muốn giống hệt cô ấy?”
Trầm Ngọc Lộ cười nói: “Tôi có thể là ai! ! Cho nên toàn thế giới cũng không biết tôi là ai, chỉ có một mình anh . . .”
Trác Bách Quân lạnh lùng cười tà, ngẩng đầu lên nhìn bóng mắt màu bạc của Trầm Ngọc Lộ tạo cho đôi mắt phượng của cô vô cùng quyến rũ, còn có cái mũi người lai, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, anh dần dần đưa mũi kiếm, điểm lên đôi môi đỏ tươi của cô, nói: “Son môi cũng học từ cô ấy?”
“Không phải!” Trầm Ngọc Lộ mỉm cười nói: “Mỗi người đàn bà đều phải có một loại son môi thuộc về mình, bởi vì người đàn bà đó tùy thời phải đón nhận nụ hôn của người khác.”
Trác Bách Quân buông thanh kiếm xuống, lập tức ôm Trầm Ngọc Lộ vào trong lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, không ngừng mút trên môi cô, hai tay đặt trên eo của cô, cuối cùng điên cuồng hôn nồng nhiệt . . . Hai người từng bước, từng bước lui về phía sau, dựa vào bên tường màu trắng, cùng cởi dây lưng áo, Trác Bách Quân vừa hôn Trầm Ngọc Lộ, khẽ cắn điểm phấn hồng trên ngực cô, thậm chí, vừa hưởng thụ, vừa thở dốc nói: “Chúng ta không nghĩ tới, một chiêu này lại có thể kéo cả mạng của Hàn Văn Hạo vào!”
Trầm Ngọc Lộ ngẩng mặt lên, ôm đầu của anh, thở hổn hển nói: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
“Tôi muốn xác định anh ta đã chết! !” Trác Bách Quân lại cắn ngực cô nói: “Tôi muốn giữ lại mạng của Cẩn Nhu, sẽ có chỗ dùng! !”
Trầm Ngọc Lộ mở hai mắt ra, cúi đầu nhìn anh nói: “Không phải anh không bỏ được cô ấy chứ?”
Trác Bách Quân lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô nói: “Cô ấy rất có ích! Lần này cô ấy bị Daniel nghi ngờ, chúng ta phải làm một chút chuyện.”
“Hừ! !” Trầm Ngọc Lộ ngẩng mặt cười lạnh nói: “Cô ấy tự cho là mình có được Daniel? Nằm mơ! ! Cô ấy cũng chỉ là một con cờ trong tay chúng ta thôi! ! Tại sao còn phải giữ cô ấy lại? Tôi không thích anh giữ cô ấy lại! Cô ấy đã không còn giá trị lợi dụng!”
“Tôi có chỗ dùng tới!” Trác Bách Quân vừa nhắc cái chân dài của cô, mãnh liệt tiến vào, hưởng thụ được từng cơn rung động, ánh mắt anh lạnh lẽo, lóe lên, anh nhanh chóng tiến thẳng vào! !
“A . . .! !” Trầm Ngọc Lộ ôm chặt thân thể của anh, móng tay đỏ thẫm càu nhẹ sau lưng Trác Bách Quân, cô vừa thở phì phò, tức giận, nói: “Nhanh lên một chút! !”
Vẻ mặt Trác Bách Quân lạnh lùng, nhanh chóng tiến vào, vừa tiến vào, vừa nói: “Lúc này, cô nên ra tay rồi! ! Nếu như chuyện này có thể hoàn thành, mỗi buổi tối, tôi đều muốn cô!”
“Cái này có thể sao?” Hai mắt Trầm Ngọc Lộ phát ra ánh sáng quyến rũ, nói: “Mỗi đêm anh đều muốn người đến phục vụ cho anh, chỉ cần một mình tôi?”
“Chỉ cần xong chuyện.” Trác Bách Quân lại tiến thẳng vào! !
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 318
Không có bình luận | Th5 5, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 493
Không có bình luận | Th8 7, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 513
Không có bình luận | Th8 8, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 258
Không có bình luận | Th5 5, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.