Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 356

Chương 356: MAU THỨC DẬY

Hàn Văn Hạo im lặng khóa cửa phòng, “cạch” một tiếng đóng chặt.

Hạ Tuyết xanh mặt, nhảy dựng lên, ngẩng mặt trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo, có chút căng thẳng, đỏ mặt thở hổn hển, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Hàn Văn Hạo xoay người nhìn vẻ mặt Hạ Tuyết, anh cong môi nở nụ cười, sau đó bình tĩnh vặn khóa, mở cửa phòng ra, thấp giọng nói: “Cô muốn ra ngoài ngủ với cọp không?”

“Anh nằm mơ! !” Hạ Tuyết tức giận, kéo khăn trải giường đỏ thẫm, kêu nhỏ!

Hàn Văn Hạo “à” một tiếng, cười nhìn cô nói: “Cô thông minh cũng không muốn đi ra ngoài ngủ với cọp, cô còn hỏi tôi muốn làm gì?”

Tròng mắt Hạ Tuyết đảo một vòng, vươn tay chỉ vào Hàn Văn Hạo, nói: “Tôi cảnh cáo anh. . .Anh đừng làm loạn với tôi! ! Đừng tưởng rằng hôm nay đồng sinh cộng tử với tôi, tôi sẽ lấy thân báo đáp! Anh đừng nằm mơ!”

Hàn Văn Hạo mặc kệ người này, chỉ cẩn thận đóng cửa lại, sau đó làm như không có gì, đi về phía bên giường.

Hạ Tuyết lập tức xoay người, dán sát vào góc tường, nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, kích động kêu to: “Anh muốn làm gì? !”

Hàn Văn Hạo cau mày nhìn Hạ Tuyết, trầm giọng nói: “Cô đừng ở chỗ này chuyện bé xé to! Nhao nhao ầm ĩ ! Ảnh hưởng cụ Trần nghỉ ngơi! Dáng vẻ cô có gì đặc biệt hơn người! ! Cô và con gà đen trong vườn khác nhau ở chỗ nào? Cô thật đúng là đem người mình làm cao? Hôm nay rất mệt mỏi, tôi không muốn làm gì cả! Tôi muốn ngủ! Cô có hai lựa chọn, hoặc là cô cút ra ngoài ngủ với cọp, hoặc là cô ngủ bên cạnh tôi! ! Cô có thể đưa lưng về phía tôi mà ngủ!”

Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói xong, liền nằm xuống kéo tấm chăn đắp lên người của mình, chiếc gối đầu vô cùng mềm mại gối đầu, anh chợt thả lỏng tinh thần, từ từ nhắm mắt lại . . .

Hạ Tuyết núp ở một góc, vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hàn Văn Hạo, gương mặt dày vẻ đề phòng . . .

Hàn Văn Hạo đặt tay lên trán, nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Tôi thấy cô chắc là cắn thuốc lắc rồi, cho nên tinh lực dư thừa như vậy! Tắt đèn đi! Tôi không có thói quen ngủ mở đèn!”

“Anh đừng nằm mơ, tôi không muốn tắt đèn!” Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, thật ra cô đã rất mệt mỏi, ngáp một cái, lại nhìn anh, liền kéo một cái chăn mỏng, chuẩn bị muốn nhảy xuống giường, Hàn Văn Hạo nhắm mắt, kéo cánh tay của cô hỏi: “Cô thật muốn ra ngoài ngủ với cọp sao?”

“Cút!” Hạ Tuyết không để ý đến anh, nhảy xuống giường, ngồi bên cạnh bàn trà, ôm chăn đắp lên trên người của mình, nằm xuống bàn ngủ!

Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo mở mắt ra nhìn bộ dáng Hạ Tuyết, cau mày nói: “Thân thể của chúng ta khá hơn một chút, có thể phải đi hai ngày đường núi để ra núi, bộ dạng này của cô, cô tính tôi sẽ cõng cô hai ngày? Tôi không có sức lực, đến lúc đó đi trên đường, tôi bỏ cô lại, để cho cọp ăn cô!”

Hạ Tuyết nằm trên bàn, nhắm mắt nói: “Anh đừng quên, anh là chồng hứa hôn của người khác, tôi là vợ hứa hôn của người khác, có thể bây giờ bọn họ đang lo lắng chờ đợi chúng ta, nhất định Daniel sẽ lo lắng . . .Vợ hứa hôn của anh cũng sẽ lo lắng . . .”

Hàn Văn Hạo im lặng nghe xong, liền quay đầu nhìn về phía Hạ Tuyết, mỉm cười nói: “Thế nào? Không hận chồng hứa hôn của cô nữa sao?”

“Có gì hận hay không hận? Tôi sẽ không hận bất kỳ ai! Đây là bản tính của tôi! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, sáu năm nay, anh ấy đối với tôi rất tốt . . . Tôi muốn xác định chính miệng anh ấy nói không còn yêu tôi, tôi sẽ rời đi . . .” Sau khi Hạ Tuyết trải qua biến cố lớn, rốt cuộc bây giờ có thể nghỉ ngơi, nhớ tới Daniel, hốc mắt đột nhiên nóng lên . . . “Hàn Văn Hạo.”

“Hả? Hàn Văn Hạo nhắm mắt, đang suy nghĩ lời Hạ Tuyết vừa nói.

“Anh có nhớ mãi một người không quên được không? Anh có loại cảm giác này không? Mặc kệ cô ấy làm chuyện gì, anh cũng sẽ không hận cô ấy? Cũng chỉ hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc? Nhất định là anh không có loại cảm giác này đi! ? Bởi vì anh chưa từng yêu người nào. . . ” Hạ Tuyết đột nhiên cảm thấy mình có chút mệt mỏi, rã rời . . .

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, đột nhiên mở mắt, nhìn trần nhà . . .

Hạ Tuyết mệt rã rời, rất mệt mỏi, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Hàn Văn Hạo vẫn trợn tròn mắt nhìn trần nhà . . .

Đêm lạnh thật như nước, vầng trăng sáng trên bầu trời cũng trở nên lạnh giá, cho nên mới đặc biệt sáng? Nơi xa xa, một con quạ đang cất tiếng kêu “quạ quạ”, rốt cuộc bây giờ là lúc nào rồi? Ở địa phương này, thời gian đã không còn quan trọng nữa . . .

Có thể tối nay ăn táo và uống nước trà quá nhiều, cho nên Hạ Tuyết nằm trên bàn ngủ, thắt lưng mỏi nhừ và đau, đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh, liền nặng nề thở dốc một hơi, cố gắng ngồi dậy, nặng nề mở đôi mắt buồn ngủ, lờ mờ đau xót nhìn ngoài cửa sổ căn phòng, mới đứng người lên, chuẩn bị đi nhà vệ sinh, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo đã ngủ sâu, hôm nay cũng mệt mỏi, cô nhìn anh một cái, phát hiện người đàn ông này ngay cả ngủ cũng rất tao nhã, lông mi thật dài bao trùm mí mắt dưới, mũi thật cao, đôi môi vẫn mím chặt, chăn đỏ thẫm chảy xuống, cô lắc đầu, đi tới, cẩn thận đắp kín chăn cho anh, kéo đến trước ngực anh, rồi nhẹ xoay người đi ra khỏi phòng, đi qua phòng khách nhỏ, đi ra khỏi căn nhà nhỏ, đi lên nhà vệ sinh, vừa cảm thấy có muỗi chích ngứa ngáy, vừa đi vào trong nhà, lại đi vào phòng khách, liền nghe một tiếng nức nở, cô ngạc nhiên đứng trong phòng khách, nhìn về phía cửa phòng ông cụ Trần, tiếng nức nở đứt quãng từ trong này, cô chậm rãi nghe ông lão khóc, nói: “Bạn già à, bà biết hôm nay tôi rất vui, cho nên bà trở về với tôi . . . Cám ơn bà. . .Lâu nay bà có mạnh khỏe không?”

Hạ Tuyết trừng to mắt, hoảng sợ đến trong cổ họng giống như nuốt một trứng ngỗng thật lớn, bị nghẹn, hít thở không được, kêu không ra tiếng, lá gan cũng vỡ ra, cảm giác sau lưng từng trận gió lạnh lẽo, cô nín thở, toàn thân lạnh lẽo, di chuyển bước chân, cả người mềm nhũn, không sao cử động nổi. Nhìn tới trước cánh cửa kia, lại nghe tiếng ông lão nhẹ giọng khóc, nói: “Bạn già, lúc nảy bà có đi xem đôi vợ chồng kia hay không? Nhất định là bà đi nhìn rồi, có phải bộ dáng bọn họ rất giống chúng ta lúc còn trẻ không? Bà ốm yếu quá, bà đừng đứng bên ngoài cửa sổ nữa, bà đi vào đi. . .”

Hạ Tuyết nhét cả bàn tay vào trong miệng của mình, bị sợ đến nước mắt chảy xuống, cố gắng dùng hết sức lực toàn thân, hai chân run rẩy chạy vào phòng, không nói tiếng nào, “phịch” một tiếng đóng cửa lại, không thèm chú ý đến lễ tiết, quỷ quái gì nữa, lập tức nhào lên giường, nằm sát người của Hàn Văn Hạo, đẩy mạnh người của anh, khẽ gọi: “Hàn Văn Hạo, mau tỉnh lại! ! Nhanh lên! ! Nhanh lên! !”

Hàn Văn Hạo đang ngủ mơ màng, lại bị người đẩy mạnh, đánh thức, anh mở hai mắt mông lung nhìn Hạ Tuyết, thở dốc một hơi, giọng khàn khàn, nói: “Làm gì vậy? Không phải đánh chết cô cũng không lên giường?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *