Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 359

Chương 359: KHÔNG CÁCH NÀO BÙ ĐẮP

“Hạ Tuyết, anh cả. . . Các người ở đâu . . .” Hàn Văn Vũ tay cầm đèn pin, mặc áo khoác ngoài bằng lông, vẫn cảm thấy lạnh lẽo khác thường đi trong rừng rậm tối tăm, căng thẳng, hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào hướng trong đêm tối chập chùng kêu to: “Hạ Tuyết, anh cả . . .Các người ở đâu? Chúng tôi đã tìm các người suốt cả một ngày rồi! ! Anh trai . . . Anh trai . . . Anh luôn rất thông minh cơ trí, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó anh! Lần này anh nhất định có thể tìm được đường sống trong chỗ chết! ! Hạ Tuyết . . . Tại sao mỗi lần đóng phim, cô đều gặp chuyện không may? “Vương triều hiện đại” cũng vậy, quay bộ phim này cũng như vậy! Hạ Tuyết . . . Ngàn vạn lần cô không được gặp chuyện không may, cô còn có Hi Văn! ! Hạ Tuyết . . . Cô đang ở đâu?”

“Anh . . .” Hàn Văn Kiệt cũng mặc áo khoác lông, theo đội tìm kiếm đi tới, hai người đụng đầu nhau, anh thở phì phò, mặt tái nhợt, mặc dù mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn rất vững vàng, anh sải bước, bước qua một thân cây nằm chắn ngang, tay cầm đèn pin, rọi ra xa, bình tĩnh phân tích: “Lúc nảy, rõ ràng chúng ta tách ra đi, nhưng bây giờ chúng ta lại gặp nhau, địa hình này quá phức tạp, rất dễ lạc đường, nếu như anh trai và Hạ Tuyết cùng chung một chỗ thì tốt, nếu như lúc đó bọn họ bị phân tán, em sợ tính của Hạ Tuyết mơ hồ, không tìm đường ra khỏi núi được . . .”

“Ôi! ! !” Hàn Văn Vũ tức giận, tay cầm đèn pin ném xuống cỏ, tức giận rống lên: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ cùng nhau rơi xuống cầu?”

Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn anh hai, ánh mắt nhanh chóng chợt lóe, lại ngồi xổm xuống, nhặt đèn pin lên, nhét vào tay anh trai, nói: “Bây giờ không phải là lúc tìm hiểu nguyên nhân, quan trọng nhất là bọn họ không có việc gì, anh cả sẽ không buông tay Hạ Tuyết đâu!”

“Văn Kiệt!” Hàn Văn Vũ thấy bọn vệ sĩ từ đầu bên kia đi tới, đứng ở đằng xa, không dám tới đây, anh nhìn em trai nói: “Chú yêu Hạ Tuyết sao?”

Hàn Văn Kiệt xoay người cau mày nhìn anh hai đứng trong bóng tối, chỉ có đôi mắt lóe lên tia sáng rực, anh nghi ngờ hỏi: “Tại sao vào lúc này, anh lại hỏi chuyện này?”

“Anh muốn hỏi chú yêu Hạ Tuyết sao?” Hàn Văn Vũ nhìn em trai nói: “Ngày đó ở trong tiệm áo cưới, thấy Hạ Tuyết đi ra ngoài trước, chú cũng đi theo ra, đứng trong mưa, nhìn cô ấy thật lâu, loại ánh mắt đó thậm chí anh thấy không có trên người của Mộng Hàm . . . Tôi muốn hỏi chú . . . Chú yêu Hạ Tuyết sao?”

Hàn Văn Kiệt nhìn anh hai.

Trong lòng Hàn Văn Vũ đột nhiên thoáng qua thê lương và chua xót, anh cười khổ nắm chặt đèn pin trong tay, hít một hơi lạnh, nói: “Nếu như chú yêu cô ấy, thì lúc này, chú thống khổ nhất phải không? Tại sao chú còn có thể bình tĩnh như vậy?”

Hàn Văn Kiệt xoay người, không nói gì thêm, chỉ cầm đèn pin đi về phía trước.

“Hạ Tuyết . . . Rốt cuộc trong lòng cô, người kia là ai? Ai là cha đứa bé? Hay là . . .?” Hàn Văn Vũ căng thẳng nói: “Cha đứa bé kia là anh cả sao?”

Hàn Văn Kiệt dừng bước, có chút giật mình quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Vũ, sắc mặt bình tĩnh đã tiết lộ quá nhiều tin tức, thế nhưng anh lại hỏi: “Tại sao nói như vậy?”

Hàn Văn Vũ thở phì phò, đột nhiên cười khổ, nói: “Bởi vì tấm hình kia chụp lúc bọn họ ở chung một chỗ, anh đã nghi ngờ, hơn nữa tối hôm qua bọn họ cùng xảy ra chuyện, anh đã xác định. Trên thế giới này, không phải người đàn ông nào cũng có thể để cho Hạ Tuyết sinh một đứa con gái giống như Hi bảo bối. Con bé là người thân của chúng ta, tự nhiên anh có cảm ứng.”

Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn anh hai chằm chằm!

Hàn Văn Vũ thở phì phò, xoay người, cổ họng khát khô, cảm giác não bộ sắp thiếu ôxi . . . Anh không muốn nói gì nữa, chỉ cầm đèn pin đi về hướng bụi gai phía trước, anh vừa đi, vừa nói: “Anh mặc kệ sự thật là cái gì? Anh vĩnh viễn đều sẽ ủng hộ quyết định của cô ấy, mặc kệ cô ấy yêu người nào, yêu Daniel, yêu anh cả, hay là yêu chú, cùng ai ở chung một chỗ, anh đều sẽ ủng hộ cô ấy! Hạnh phúc của cô ấy, anh nhất định theo đuổi! . . . Về phần anh cả lựa chọn loại phương thức này để vạch trần sự thật, không có cái gì gọi là oán giận và căm ghét, anh chỉ mong anh ấy không có việc gì, cùng anh ấy uống ly rượu, sau đó hung hăng ném anh ấy . . . Cho nên bây giờ, anh nhất định phải tìm được anh ấy, lúc còn nhỏ, chúng ta đi lạc đường, lúc nào anh trai cũng ở sau lưng mình, đi về phía trước, cho tới bây giờ cũng không có lạc đường . . .”

Văn Vũ có chút nghẹn ngào, vừa nói vừa bước đi . . .

Hàn Văn Kiệt vẫn đứng tại chỗ nhìn anh hai vẫn bước đi, trong lòng của anh đau nhói, quay đầu đi, trong hai tròng mắt ửng đỏ, chìm trong bóng tối, anh cũng cầm đèn pin bước đi về phía trước . . .

Trên một con đường khác.

Daniel mặc áo lông, mang bao tay da màu đen, mang giày leo núi, tay cầm đèn pin, dẫn một đội người rất đông, vừa đi phía trước tìm kiếm, vừa cầm điện thoại di động, mỉm cười nói với Hi Văn: “Bảo bối . . . Thế nào? Lúc này, không phải con vẫn còn đang ngủ sao?”

“PAPA . . .” Hi Văn lim dim ngồi trên giường, xoa mắt, nắm điện thoại nói: “Lúc nảy, con gặp ác mộng, nằm mơ thấy người xấu bắt mẹ đi rồi . . .”

Daniel đột nhiên cười, đạp lá khô và cành cây to đầy trên đường đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đứa ngốc, mẹ không có việc gì. Mẹ đang quay phim, mẹ rất khỏe, con yên tâm, tối nay chờ mẹ quay phim xong sẽ mang mẹ về nhà có được không? Sau đó bảo mẹ tắm nước nóng, mặc áo ngủ màu hồng, sau đó đi vào phòng, ôm Hi bảo bối ngủ, sau đó PAPA gọt táo cho hai người ăn. . .Được không ?”

Hi bảo bối cười, ngáp một cái nói: “PAPA, con yêu người . . . Con ngủ đây. . .”

“PAPA cũng yêu con . . . PAPA rất nhớ con, con ngủ sớm một chút, Hi bảo bối mơ thấy tiên nữ nhỏ trong mộng nhé . . .” Daniel mỉm cười nói dứt lời, cúp điện thoại, sắc mặt nhanh chóng tối lại, vội vàng nhìn rừng núi phía xa, hai tròng mắt thâm tình, lóe lên nhớ nhung mãnh liệt, nhớ lúc giúp cho cha anh tham dự tổng tuyển cử, bởi vì tranh chấp chính trị, trong quá trình tranh cử, thiếu chút nữa bị trúng đạn, Hạ Tuyết phát hiện sát thủ đầu tiên, không để ý đến an nguy bản thân, vì anh đỡ được viên đạn kia . . . Hai mắt anh đỏ lên, nhớ tới lúc anh ôm Hạ Tuyết toàn thân đầy máu tươi trên đường chạy tới bệnh viện, hơi thở cô mong manh, sinh mạng như muốn kết thúc, nắm chặt tay của anh, rơi lệ cầu xin anh: “Mặc kệ em xảy ra chuyện gì, xin anh nhất định phải giúp em chăm sóc Hi Văn và Hạ Hân, bọn họ là người thân duy nhất của em, cũng là người em nhớ thương cuối cùng.”

“Hạ Tuyết . . .” Daniel nhìn khắp rừng núi, thở phì phò, hai mắt tràn đầy giọt lệ, thâm tình nói: “Cho tới bây giờ, anh cũng không nghĩ, muốn dùng sáu năm yêu thương để đổi lấy tình yêu của em . . . Bởi vì em đối với tình yêu của anh cũng cho rất nhiều, rất nhiều . . . Nhiều đến nổi, đời này kiếp này anh cũng không cách nào bù đắp . . .”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!