Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 371
Daniel ngồi đầu kia một mực im lặng nhìn Hạ Tuyết, không lên tiếng . . .
Ông cụ Trần ngồi bên trong phòng bếp nhóm lửa, vừa nhóm lửa, vừa dùng cây gắp than, kẹp nhẹ mấy cây củi rời rạc, làm cho lửa cháy bùng lên, ánh lửa chiếu sáng, soi rọi khuôn mặt già nua của ông, hai mắt vẫn sáng loáng, ông vừa nhìn nồi cháo khoai lang rất lớn, sắp sửa sôi bùng lên, nhưng lại thiếu củi, liền nhìn Hạ Tuyết ngoài phòng nói: “Con bé Tuyết, ôm cho ông hai bó củi!”
“Vâng! Đã biết!” Hạ Tuyết mỉm cười, lạnh lùng đi ra bên ngoài hàng rào trúc, ôm lấy một bó củi, đi xẹt qua mọi người đi vào phòng bếp, ba em họ Hàn đang im lặng nhìn cô, Tần Thư Lôi vẫn đắm chìm trong sự vui sướng của mình, tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, vui vẻ, cười hạnh phúc . . . Hạ Tuyết cẩn thận ôm củi đi vào phòng bếp, đặt củi vào bên cạnh bếp lò, sau đó khéo léo nhìn ông cụ Trần, nói: “Còn có cái gì cần cháu giúp nữa không ông?”
Ông cụ Trần ngồi trước bếp lò, quay đầu, xuyên qua ánh lửa nhìn hai tròng mắt Hạ Tuyết trong suốt, ông đưa lưỡi búa trong tay tới trước mặt của Hạ Tuyết, giọng già nua, thương yêu nói: “Cầm lấy búa, giúp ông bổ một ít củi . . .”
“Vâng!” Hạ Tuyết bình thản ngồi xổm trong phòng bếp nhỏ, cầm cây búa đầy rỉ sét, đặt cây củi ngay ngắn, sau đó vung búa lên, nhưng không biết bổ thế nào, liền ngẩng đầu nhìn ông cụ Trần, hỏi: “Ông, bổ thế nào?”
Ông cụ Trần cầm cây gắp than ngồi xổm người xuống, cơi củi bên trong bếp lò, vừa cơi vừa nói: “Cháu thích bổ thế nào thì cứ bổ thế đó? Cháu vui vẻ là được. . .”
Hạ Tuyết nhìn một bên khuôn mặt già nua của ông cụ Trần, trên mặt của cô nặn ra nụ cười run rẩy, trong hai tròng mắt lấp lánh nước mắt.
Ông cụ Trần vừa cơi củi trong lò, giọng khàn khàn vừa nói: “Con người sống trên đời này không ngừng chết đi, sau đó mới có thể đi đến bờ . . . Cháu phải vượt qua bước này mới có thể đi đến hạnh phúc kế tiếp, cháu có thể vượt qua hay không, cháu cần phải có dũng khí, mạnh mẽ quyết tâm bổ ra một chút sự thật, khi cháu bằng tuổi của ông, cháu sẽ biết rõ, số mạng xấu đến mức nào, phải cắn răng chịu đựng! !”
Hạ Tuyết nhìn ông cụ Trần, trong hai tròng mắt lóe lên kiên cường, thật ra thế giới của cô lúc chân chính đối mặt với khó khăn, luôn bị áp chế càng mạnh hơn, cô không nói gì thêm, đặt củi dưới đất, mạnh mẽ bổ xuống, lại phát hiện mình chỉ bổ trúng một góc nhỏ gỗ vụn, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn ông cụ Trần.
Ông cụ Trần mỉm cười nói: “Cuộc sống không có nhiều kỹ xảo như vậy, bản thân mình phải có cách và nhịp nhàng, sống vì bản thân mình mới thắng, không cần để ý ánh mắt người khác, không phải cháu là một diễn viên sao? Một diễn viên chính là bản thân mình diễn xuất, đánh giá hay không để lại cho thời gian và lịch sử . . . Con nhóc, tương lai cuộc sống còn một đoạn đường thật dài phải đi, đây chỉ là một bước trong đó mà thôi. . . Cố lên. . .”
Hạ Tuyết nhìn ông cụ Trần, nắm chặt cây búa, đặt củi xuống đất, nhìn cây củi. . .
“Từ tâm phát ra!” Ông cụ Trần đột nhiên lạnh lùng nhanh chóng nói, trên mặt Hạ Tuyết lạnh lùng, hai mắt bình tĩnh lóe sáng, cắn răng vung cây búa, nhắm ngay giữa cây củi, một búa bổ xuống! ! “Chát” một tiếng, cây củi bị chẻ thành hai nửa, nằm im lặng trên mặt đất lên, Ông cụ Trần nhìn cây củi kia, lại nhìn Hạ Tuyết thật lòng dạy dỗ: “Cháu phải nhớ, mỗi một chuyện đều nhất định có hai mặt, có tốt, có xấu! Một người thành công, có thể phải có hai mặt này, phải nắm giữ hai mặt này! !”
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn ông cụ Trần, khẳng định gật đầu! !
Ông cụ Trần đau lòng nhìn Hạ Tuyết, sau đó vươn tay đặt nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của cô, thật lòng nói: “Lúc ông mới vừa nhìn thấy cháu, đã cảm thấy cháu là một người bạc phước, nhưng bởi vì người bạc phước mới có thể có được càng nhiều cơ hội khiêu chiến với bản thân mình . . . Cố gắng lên. . .”
Hạ Tuyết cắn răng nhẫn nại!
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần cháu đối mặt! Số mạng sẽ không thể đánh đổ cháu! ! Số mạng. . . Luôn khi dễ người không dám đối mặt! ! Hiểu không? Đi ra ngoài đi, nói chuyện với mọi người, phải ăn cơm, phải vui vẻ một chút, phải cười lên . . . Lúc bi thương nhất, phải cười, cười được thì cháu thắng! !” Ông cụ Trần nghiêm khắc dạy dỗ!
Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, cắn răng gật đầu mỉm cười, nói: “Vâng!”
Ông cụ Trần căn dặn Hạ Tuyết xong, cúi đầu gọi nhỏ: “Văn Hạo! ! Gọi người đi vào giúp ông mang nồi cháo lớn ra! ! Hạ Tuyết, cháu vẫn chẻ củi!”
Văn Hạo nghe ông cụ Trần gọi, anh lập tức đứng lên, giống như kích động và thỉnh cầu kêu em trai, nói: “Văn Kiệt! ! Phụ giúp anh mang nồi cháo nóng!”
Hàn Văn Kiệt vừa nghe, liền cùng anh trai đi vào phòng bếp. . . Hàn Văn Hạo sải bước vượt lên trước một bước, đi vào phòng bếp, liếc mắt nhìn thấy trong phòng bếp hơi tối, Hạ Tuyết đang ngồi xổm trên mặt đất chẻ củi, vẻ mặt không có chút biểu cảm, trong lòng của anh đau nhói, không quan tâm đến ánh mắt của em trai, nhanh chóng đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, ngồi xổm xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhìn cô . . . Hạ Tuyết mặt lạnh rút tay bị anh nắm chặt, vẫn muốn chẻ!
Hàn Văn Hạo tức giận, cắn chặt răng, nhìn cô chằm chằm, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô! !
Hạ Tuyết cố gắng kéo tay lại, vẫn muốn bổ xuống, nhưng vừa mới vung búa lên, lại thấy trước cây củi có một bàn tay, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo . . .
Hàn Văn Hạo cũng không chùn bước, ngẩng đầu nhìn cô! ! Ánh mắt kiên định giống như một giây sau chính là ngày tận thế! !
Hàn Văn Kiệt lo lắng nhìn tay của anh trai, căng thẳng nhìn bọn họ, nói: “Anh cả! ! Nhanh lên một chút! ! Đem nồi lên đi!”
Hàn Văn Hạo vẫn căng thẳng nhìn Hạ Tuyết . . .
Hạ Tuyết vẫn nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng . . .
“Đi thôi!” Hàn Văn Kiệt nhanh chóng cầm khăn lau, tự mình bưng chảo nóng, đẩy anh trai đi ra ngoài. . .
Hàn Văn Hạo vừa đi ra ngoài, vừa nhìn Hạ Tuyết, Hạ Tuyết không vẫn nhìn anh, vẫn bổ củi! !
Hàn Văn Hạo không có cách nào, đành phải cắn răng đi ra ngoài, Hạ Tuyết cúi đầu một tay cầm cây củi bổ ra, nước mắt từng giọt lăn xuống, nhớ lại hai ngày trước, hai người cùng nhau rơi xuống núi, cùng giúp nhau đi cho đến bây giờ, cùng hôn nhau, dịu dàng cõng cô đi, đi trên con đường nhỏ mà cho rằng là cả đời, bước chân thâm tình ngắm nhìn cô, lúc này cô không nhịn nổi nữa, cúi đầu, quỳ trên mặt đất, che mặt, mặc cho nước mắt lăn xuống, nước mắt từng giọt từ trong kẽ tay lăn xuống . . .
Ông cụ Trần không lên tiếng, chỉ đưa bàn tay già nua, nhẹ nhàng ôm Hạ Tuyết vào trong ngực, thở dài nói: “Rồi cũng sẽ qua thôi . . . Sẽ qua thôi . . . Ra khỏi ngọn núi này, cháu lại khóc lên . . . Hả?”
Trong lòng Hạ Tuyết đau xót, vùi mặt vào trong ngực của ông cụ Trần, mặc cho nước mắt lăn xuống.
Related Posts
-
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 541
Không có bình luận | Th8 10, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 468
Không có bình luận | Th8 7, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 069
Không có bình luận | Th2 5, 2017 -
Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 128
Không có bình luận | Th4 26, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.