Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 372

Chương 372: CAO THƯỢNG

Daniel bình tĩnh nhìn vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng đi ra, trong ánh mắt có chút kích động, anh không lên tiếng, trong tay cầm quả táo mà lúc nảy Hi Thần vừa mới hái về, sau đó đứng dậy, đi qua một số người, đi tới bên cạnh lu nước, dùng cái gáo múc nước, rửa sạch quả táo chín đỏ, đưa lên cái mũi cao cao của mình, ngửi nhẹ, rồi bình tĩnh nở nụ cười đẹp trai, lúc Hàn Văn Hạo vừa mới ngồi xuống thì anh cầm quả táo, đưa tới trước mặt của Tần Thư Lôi, dịu dàng mỉm cười nói: “Khi bị buồn nôn thì ăn táo. . . Có thể sẽ không buồn nôn nữa, lúc nảy tôi ngửi một cái, mùi vị này chua chua ngọt ngọt. . . Chắc là thích hợp khẩu vị của cô. . .”

Tần Thư Lôi mỉm cười ngẩng đầu nhìn Daniel, nhận lấy quả táo nói: “Cám ơn anh. . . ”

Daniel nở nụ cười.

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt chớp động, nhìn về một hướng.

Daniel cũng bình tĩnh đi qua bên cạnh Hàn Văn Hạo, đi vào phòng bếp, liếc nhìn trong phòng bếp hơi tối, Hạ Tuyết đang hít hít mũi, ngồi xổm trước cây củi, cầm búa bổ xuống, anh không nói gì, ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy búa trong tay cô, đặt cây củi xuống đất, cắn răng vung búa bổ xuống, cây củi bị chẻ làm hai nửa!

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn anh. . .

Daniel không lên tiếng, vẫn vung cái búa bổ xuống củi. . . Anh luôn lặng lẽ bỏ ra, không cần báo đáp. . . Anh lấy thêm một cây củi để dưới đất, lại cắn răng bổ! !

Cây củi lập tức chẻ ra hai nửa!

Ông cụ Trần đang trông coi bếp lửa, bình tĩnh nhìn Daniel.

Daniel không nói gì, chỉ im lặng bổ hết củi, giúp cô ôm củi vào bên cạnh bếp lò, lại đặt búa sắt của ông cụ Trần nằm ngang một bên, sắp xếp củi ngay ngắn, nhẹ nhàng dắt tay Hạ Tuyết đứng lên, rốt cuộc nói: “Lau nước mắt đi, đừng để người khác phát hiện em khóc, nếu như em phát hiện ra mình chẳng còn gì nữa, thì ít ra em phải cất giữ cho mình một chút lòng tự trọng.”

Hạ Tuyết nhìn anh, hốc mắt đỏ lên!

Daniel ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, sau đó dịu dàng mỉm cười, vươn tay nâng nhẹ mặt của cô, cưng chiều nói: “Bảo bối, thế giới bên ngoài còn có rất nhiều chuyện đang chờ chúng ta, con gái của chúng ta, vai diễn của em, cuộc đời của em. . .”

Hạ Tuyết nghe đến con gái của chúng ta, trong lòng của cô lại đau xót, gắt gao nhìn Daniel.

Daniel nở nụ cười hấp dẫn nói với cô: “Em không sai, em không làm việc gì sai, trong lòng của em hướng về người kia, không có quan hệ, anh tôn trọng tất cả lựa chọn của em, anh để cho em tự do . . . Đây là anh cam lòng tình nguyện để cho em tự do. . . Hiểu không? Cho nên bây giờ em đã bị tổn thương, đau lòng, đừng sợ, còn có anh . . . Anh vẫn luôn ở đây, mặc dù em đã bỏ quên anh. . . Bỏ quên người làm bạn với em sáu năm nay. . .”

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, áy náy nhìn anh . . .

Hai tròng mắt Daniel đỏ lên, nhìn Hạ Tuyết đau lòng rơi lệ như vậy anh vẫn cười cám ơn, nghẹn ngào, nói: “Nhưng bảo bối à . . . Nếu em đã trải qua hai ngày hai đêm, mỗi một phút, suy nghĩ một lần, nếu như người em thích nhất trong lòng, đã đi khỏi, hoặc đã chết, em phải làm sao? Khi em đã trải qua những đau khổ này, em sẽ phát hiện, tất cả phản bội trên thế giới này, có thương yêu hay không đều không quan trọng nữa . . . Em sẽ tha thứ tất cả cho người đó, tất cả, tất cả . . . Chỉ cần người đó còn sống . . . Còn sống là được. . .”

Hai tay Hạ Tuyết che mặt, nước mắt lăn xuống, nhẹ giọng nức nở.

Hai tay Daniel nắm nhẹ vai Hạ Tuyết, cúi đầu cụng nhẹ lên trán cô, cảm nhận thân thể cô run rẩy, thở dài một hơi, nói: “Hai ngày nay, lúc anh đi tìm em, vượt núi băng đèo, đi qua rất nhiều gai góc khó đi, anh nghĩ, nếu tìm được em, anh muốn ôm lấy em, hoặc muốn hôn em, hay là muốn nhìn thấy em còn sống rồi anh sẽ xoay người đi khỏi?”

Đôi mắt Hạ Tuyết đẫm lệ nhìn chằm chằm anh . . .

Daniel cười khổ, thâm tình nhìn Hạ Tuyết nói: “Anh nói rồi, nếu có một ngày em gặp được người em thích nhất, xin em vì hạnh phúc của mình mà xoay người đi khỏi . . . Cho nên lúc đó, anh suy nghĩ, muốn cầu nguyện Thượng đế, nếu như em có thể còn sống, anh sẽ xoay người đi khỏi . . .”

Nước mắt Hạ Tuyết lại run rẩy lăn xuống. . .

Daniel mỉm cười, trong lòng đau xót nhìn cô, nói: “Nhưng lúc anh nhìn thấy người kia, em và anh ấy xuất hiện cùng một chỗ, một giây đó, mặc dù anh nghe đau đớn xé lòng, mặc dù anh muốn xoay người đi khỏi, nhưng lại muốn khiến mình ích kỷ một lần, bởi vì rất muốn ôm em . . . Muốn nhìn thấy em . . .”

Hạ Tuyết khóc, ngã xuống đất, che mặt nức nở, nước mắt như thiếu đê chảy xuống . . .

Daniel bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, ôm nhẹ ôm thân thể Hạ Tuyết run rẩy đáng thương, thâm tình nói: “Bảo bối, cho tới bây giờ, đối với em, anh cũng chưa bất chấp tất cả, bởi vì anh muốn để cho em tự do lựa chọn, nhưng hôm nay, anh nhìn thấy em đau lòng như vậy, anh muốn bất chấp tất cả dẫn em đi . . . Xin tha thứ cho anh bất chấp tất cả . . . Hãy đi theo anh đi. . . Bảo bối, đi theo anh đi. . . Anh không đành lòng nhìn thấy em đau khổ . . . Anh thề, đời đời kiếp kiếp, mặc kệ rơi vào mấy ngàn năm luân hồi, anh cũng chấp nhận, kiếp này phải có em . . . Đi theo anh đi. . . Đi theo anh đi. . . Mặc kệ em có yêu anh hay không yêu anh, xin em theo anh đi. . . Để cho anh chăm sóc cho em thật tốt . . .”

Hạ Tuyết thất thanh khóc rống lên . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *