Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 374

Chương 374: TƯỜNG VI HOANG DÃ

“Chú muốn ngủ với tôi, vậy chú chuẩn bị chỗ ngủ đi?” Hàn Văn Hạo nhìn em trai nói.

Lúc này, Hàn Văn Vũ mới nhớ tới, anh trai phải ngủ cùng chị dâu, anh nhìn bộ dáng Tần Thư Lôi ủy khuất giống như cô vợ nhỏ bị chồng phụ bạc, anh bật cười, nói: “Thật xin lỗi, chị dâu, tôi quên mất, chị cũng không biết, khi còn bé, tôi nhát gan, thích nửa đêm gõ cửa phòng anh cả, sau đó leo lên giường anh cả! Tôi muốn anh cả bảo vệ.”

Mọi người vừa nghe anh nói, cũng không nhịn được cười, Hạ Tuyết cũng không nhịn được cười, nhìn thấy hai mắt nóng rực của Hàn Văn Hạo ở phía đối diện đang gắt gao nhìn cô, trong lòng của cô căng thẳng, khẽ cúi đầu.

Tần Thư Lôi tò mò nhìn Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi: “Tại sao chú không tìm em trai làm bạn?”

“Tôi mới không cần! ! Chú ấy không phải là người! ! Từ nhỏ đến lớn đều giống như đầu gỗ, hơn nữa lúc tôi sợ hãi, chú ấy còn kể chuyện ma với tôi. . . Không giống như anh cả, anh cả sẽ ôm tôi ngủ!” Hàn Văn Vũ không biết xấu hổ, cười nói: “Chị dâu, chị cũng không biết, ngủ cùng anh cả an toàn và thoải mái nhất. . .”

Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, nhớ tới đêm qua ngủ chung, tựa vào trong ngực của anh, cảm nhận nhiệt độ trong người anh, nhịp tim của anh, hơi thở của anh, ánh mắt cô có chút xốc xếch, chớp một cái . . .

Hàn Văn Hạo không nhịn được nhìn Hạ Tuyết . . .

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn anh hai nói: “Anh cũng đừng mặt dày, lớn như vậy, còn nói chuyện lúc còn bé anh cả ôm anh ngủ? Chị dâu sao không biết chứ? Ghê tởm! Nếu để cho người ái mộ biết IQ và số tuổi của anh không bằng nhau, nhất định đau lòng chết!”

Hàn Văn Vũ lập tức nhìn Hàn Văn Kiệt ah một tiếng, cười nói: “Chú không hiểu. Giới giải trí vốn chú ý đến chuyện trong ngoài không thống nhất! Đúng không Hạ Tuyết!”

Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ, hơi nở nụ cười hỏi: “Thế nào là trong ngoài không thống nhất? Tôi không phải như vậy? Là anh thì có!”

“Cho nên cô không nổi tiếng như tôi!” Hàn Văn Vũ đột nhiên bật cười, dám chen đến bên cạnh Daniel, nhờ Daniel tránh ra một chút, anh muốn dính Hạ Tuyết, Daniel cũng không phải phong độ lịch sự tao nhã bình thường, nhường ra một chỗ, Hàn Văn Vũ lập tức kéo vai Hạ Tuyết, lại gần cô nhỏ giọng nói: “Nếu không, tối nay, tôi vào trong phòng cô nằm dưới sàn ngủ?”

“Đi, đi, đi!” Hàn Văn Kiệt kéo Hàn Văn Vũ ra, không để cho anh quấy rối, nói ngay: “Anh không cần phải sợ, hôm nay em ôm anh ngủ!”

“Phi!” Hàn Văn Vũ suy nghĩ một chút, nói thẳng: “Vậy tôi ngủ phòng bếp! Tôi đóng cửa lại! Bảo Nhậm Phong và Hứa Mặc ngủ cùng tôi!”

“Tôi không muốn!” Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức lắc đầu. . .”Chúng tôi không sợ cọp, tại sao phải chen vào phòng bếp ngủ cùng cậu! ? Cậu có thể ôm cọp con ngủ!”

“Cọp cha trở lại thăm con, không phải thuận tiện nhìn tôi sao? Đi!” Hàn Văn Vũ quyết định, lập tức cầm chén múc cháo, nói: “Tôi muốn ăn nhanh để dọn dẹp phòng bếp một chút, sau đó lấy nhiều rơm, trải nằm.”

“Thằng nhóc . . .” Ông cụ Trần nhìn Hàn Văn Vũ mỉm cười nói: “Nhà các cháu là nhà giàu có, làm sao quen nổi nơi chật hẹp này?”

“Ông ơi, ông không biết, bọn cháu quay phim khổ thế nào cũng gặp rồi, có lúc đi vào núi sâu, quay phim có tuyết, ở đó cả nửa tháng! Cho nên bọn cháu quen rồi.” Hàn Văn Vũ sảng khoái ăn chén cháo xong, lại múc thêm một chén, vừa ăn vừa nhìn ông cụ Trần, cười nói: “Ông ơi! Ông nấu cháo ăn rất ngon !”

“Anh đừng uống nhiều như vậy, tối nay muốn đi nhà cầu, gặp cọp cha thì làm thế nào?” Hàn Văn Kiệt rất bình tĩnh phân tích!

“Oẹ!” Tần Thư Lôi không nhịn được, bưng chặt miệng, trong dạ dày cồn cào khó chịu, thở hổn hển, chua chua tràn lên cổ họng làm cho cả người cô không thoải mái, thậm chí có chút choáng váng đầu hoa mắt . . .

“Chú xem đi!” Hàn Văn Vũ đang cầm chén, tức giận nhìn Văn Kiệt nói: “Nói chuyện như vậy, làm chị dâu buồn nôn!”

Tần Thư Lôi vội vàng lắc đầu, chặn ngực, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, khó chịu hỏi: “Hạ Tuyết, lúc ấy cô bị nôn, làm thế nào? Ăn cái gì?”

Hạ Tuyết sững sờ, nhìn Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo cũng nhìn Hạ Tuyết. . .

Daniel mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: “Táo? Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô ấy đang mang bụng bầu tám tháng, mặc quần áo thể thao, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trong tay cầm một giỏ táo đi vào quán cà phê, lúc nhìn thấy tôi, táo trong miệng, trong tay cô ấy tất cả đều rơi xuống đất . . . Vì sao vậy?”

Nhớ lại chuyện cũ, Hạ Tuyết nhìn anh cười nói: “Bởi vì anh đẹp trai . . . Lúc đó em còn chưa thấy người con lai nào đẹp trai như anh. . .”

Daniel cúi đầu cười, ôm nhẹ Hạ Tuyết.

“Ăn táo sao?” Tần Thư Lôi mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, hỏi lần nữa.

Hạ Tuyết nhìn cô một cái, cúi đầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Tôi không phải là người hạnh phúc, lúc ấy tôi mang thai, không dám để cho người khác biết, cho nên rất khổ sở che giấu, nếu như nôn mửa, ngồi trong toilet nôn trời đất mù mịt, sau đó có một người tốt bụng, mỗi ngày bóc quít cho tôi ăn . . . Đút tôi từng chút . . . Cả đời tôi cũng sẽ không quên được thời gian quý báu đó . . .”

Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, cúi đầu.

Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn em trai. . .

Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, cười khổ, nói: “Đến khi một mình dắt em trai đi tới một thị trấn nhỏ xa lạ, nôn mửa lợi hại hơn thì ăn củ cải, trong thị trấn kia, củ cải rất lớn, vừa giòn, vừa ngọt, mỗi ngày ngồi trước cửa nhà, vừa phơi nắng vừa ăn củ cải . . . Nhưng tôi quên, tôi cũng không biết củ cải có tính hàn, bởi vì quanh năm tôi đói bụng, cho nên dạ dày không được tốt, ăn củ cải vào, trong chốc lát liền nôn ra. . . Sau này, có bà cụ sát vách nói với tôi, không thể ăn củ cải, rất lạnh, hơn nữa đối với thai nhi không tốt, tôi mới biết . . .”

Hạ Tuyết nói xong, nhìn Tần Thư Lôi, cô gái này xinh đẹp tao nhã, dịu dàng cười nói: “Nếu như cô buồn nôn, không cần kiềm chế, muốn nôn cứ nôn thôi, nôn ra sẽ thoải mái một chút. . .Sau khi tôi bị nôn rất nhiều, tôi thử ăn dưa chuột, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon đấy. . .Tôi ăn không hết nên vừa phơi nắng vừa ăn. . .”

“Vậy cô bị nôn bao lâu?” Tần Thư Lôi có chút không chịu nổi cảm giác nôn mửa, hỏi!

Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nhìn Tần Thư Lôi cười nữa nói: “Người bình thường nôn hơn một tháng thôi, nhưng tôi nôn gần sáu tháng, bởi vì thân thể quá kém. . .”

“Vậy sao cô chịu được?” Tần Thư Lôi nói ngay: “Tôi bị như vậy mấy giờ, cảm thấy rất khó chịu . . .”

Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Tôi cô đơn một mình, dẫn theo em trai, mang thai đứa bé, khó chịu cũng chẳng làm sao . . .” Cô không nói nữa, lại ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi mỉm cười nói: “Tôi ra phía sau núi, hái dưa chuột, ướp cho cô ăn, cô sẽ ăn được, chờ tôi một chút . . .”

“Tôi đi với cô!” Tần Thư Lôi vui vẻ đứng lên, kéo nhẹ cánh tay Hạ Tuyết, mỉm cười nói: “Cô nói cho tôi một ít kinh nghiệm nhé . . .”

“Được . . .” Hạ Tuyết vừa mỉm cười, bước đi, vừa trả lời !

Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Hạ Tuyết . . .

Khu trồng rau!

Xung quanh trồng rất nhiều hoa tường vi, nhưng đã qua giai đoạn nở hoa, chỉ còn lại những chiếc lá xanh đong đưa trong gió. Hạ Tuyết ngồi xổm trước luống dưa chuột, vừa hái dưa chuột, vừa nhìn Tần Thư Lôi bên cạnh, nói: “Cố gắng đừng ăn thức ăn sống, nguội, tạm thời tối nay ăn một chút đi, về đến nhà, tự nhiên người trong nhà sẽ lo cho cô tốt hơn . . .”

Tần Thư Lôi mỉm cười ngồi xổm ở bên cạnh, quay đầu nhìn Hạ Tuyết hái dưa chuột, cô dịu dàng cười, nói: ” Lúc trước . . . Cô đến nhà Văn Hạo . . .”

Hạ Tuyết tay dừng ở trước một trái dưa chuột, nhìn bông hoa nhỏ màu vàng đang nở . . .

Tần Thư Lôi cũng nhìn bông hoa dưa chuột này, sâu kín nói: “Tôi nhận ra mùi nước hoa trên người cô giống mùi nước hoa trong ngực anh ấy ngày đó . . . Phụ nữ kiếp trước là mèo, chúng ta dựa vào khứu giác để sống. . . Lúc nảy ở trong ngực anh ấy, tôi cũng ngửi được mùi nước hoa của cô trên người của anh ấy . . .”

Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, chớp mắt, thở mạnh . . .

Tần Thư Lôi bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn địa phương thần tiên này, lại nói: “Tôi mặc kệ giữa các người, hôm trước xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói, các người đến đây chấm dứt đi, tôi yêu người đàn ông này, tôi thể không diễn tả được, chỉ biết cảm giác dùng tánh mạng để yêu làm phong phú cho cuộc đời của tôi, tương lai của tôi . . . Tôi sẽ không buông tha anh ấy, tôi cũng không muốn lên tiếng phê phán cô cái gì, dù sao ở một tiên cảnh như vậy, các người sinh ra tình cảm không cần thiết, tôi có thể hiểu. . . Hi vọng sau khi rời khỏi chỗ này, cô có thể đối mặt với thực tế . . . Văn Hạo, anh ấy không thuộc về cô . . . Tôi mang thai, nhất định sẽ có tất cả . . .”

Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, chợt lóe, nước mắt rơi xuống!

Tần Thư Lôi khẽ thở dài, dịu dàng nói: “Hạ Tuyết, phụ nữ cũng đừng làm tổn thương phụ nữ . . .”

Hạ Tuyết im lặng không lên tiếng, nhưng gương mặt có chút tái nhợt, hôm nay chịu đả kích quá lớn, thân thể của cô, đầu óc của cô, tất cả trở nên bồng bềnh . . .

Tần Thư Lôi quay đầu, giống như không có gì, cười với Hạ Tuyết nói: “Hái hết dưa chuột rồi, chúng ta trở về thôi. . .”

Hạ Tuyết không suy nghĩ nữa, gật đầu một cái, thở dài đứng lên, hai người cùng nhau đạp bùn đất mềm mại, đi ra ngoài, lúc đi qua hoa tường vi, Hạ Tuyết bị một bụi gai tường vi quấn tay, cô “ôi” một tiếng, nhìn vết xước trên mu bàn tay của mình, đột nhiên cảm thấy rất đau, cô thở dốc, trong lòng chợt đau xót, nói: “Đau quá. . .”

Tần Thư Lôi cũng nhàn nhạt đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn vết trầy xước trên mu bàn tay trắng nõn, dịu dàng nói: “Loại hoa tường vi này có gai, lúc đâm vào người rất đau, may mắn là do người trồng, gai không lớn!”

“Làm sao cô biết đây là hoa tường vi?” Hạ Tuyết quay đầu nhìn Tần Thư Lôi, miễn cưỡng cười hỏi.

Tần Thư Lôi mỉm cười nhìn cô nói: “Từ trước đến giờ, tôi có nghiên cứu rất nhiều loại hoa . . . Tường vi có hai loại, loại người vun trồng sẽ không nhiều gai . . .” Cô sâu kín nhìn Hạ Tuyết, dừng lại một lát, gằn giọng một chút, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Chỉ có tường vi hoang dã mới có gai . . .”

Hạ Tuyết giật mình. . .

“Tường vi hoang dã rất khó ở nơi thanh nhã!” Tần Thư Lôi nói xong, liền nhẹ nhàng xẹt qua bên cạnh cô đi khỏi.

Hạ Tuyết cúi đầu nhìn vết trầy xước trên tay mình, tia máu tràn ra ngoài, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm ánh chiều tà, không còn hơi sức, bất đắc dĩ nở nụ cười . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *