Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 406

Chương 406: CHIA RẼ UYÊN ƯƠNG

Không có tiền? Anh không có tiền? Chuyện cười! ! Anh có rất nhiều tiền tỷ, anh chỉ không có 20 đồng thôi!

Nhưng vì nguyên nhân này, anh bị con gái đuổi ra cửa!

“Tôi ở lại một chút nữa!” Hàn Văn Hạo đứng trước cửa phòng nhìn vào, Hạ Tuyết đang nằm trên giường, đắp chăn cũng không thèm nhìn anh, anh lập tức muốn tiến vào, lại thấy con gái không ngừng đẩy mình đi ra ngoài nói: “Chú đi cho cháu á! ! Đi! ! Chú không có tiền đứng ở đây làm gì? Cá viên chiên cũng không phải chú mua!”

“Cháu còn như vậy, lần sau chú không ôm cháu đi mua cá viên chiên! Chú để cho cháu đi một mình!” Hàn Văn Hạo cố ý nói xong, thừa dịp, hơi đẩy con gái ra, đi tới bên giường, ngồi xuống nhìn Hạ Tuyết cố ý nằm trên giường, nhắm mắt lại, anh không yên tâm, vươn tay sờ lên trán Hạ Tuyết . . .

“Biến.” Hạ Tuyết lập tức vươn tay, đẩy tay của anh, lạnh lùng nói!

“Lớn bảo biến, nhỏ bảo cút!” Hàn Văn Hạo phát hiện hai mẹ con này trời sanh là khắc tinh của mình, nhưng anh vẫn đưa tay đặt lên trán Hạ Tuyết thăm dò nhiệt độ, cảm thấy hoàn toàn mát lạnh, anh cúi đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt của Hạ Tuyết dính vào trên gối đầu, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng lại rất mềm mại, con ngươi anh đảo một vòng, rồi quay đầu nhìn con gái nói: “Lúc nảy chú đi tới cửa, nhìn thấy có một bạn nhỏ rất đẹp trai, tuổi cháu còn nhỏ như vậy, đi học người ta nói yêu đương rồi sao? Dạy dỗ không tốt!”

Ánh mắt của Hi Văn nheo lại, nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Chú nói dối ! Nhà chúng ta làm sao bạn nhỏ rất đẹp trai có thể vào?”

“Đang ở cửa lớn đó! Cháu đi xem một chút đi! Còn cầm một bó hoa hồng nhỏ nữa!” Hàn Văn Hạo lại nhìn lại con gái, nói!

Hi Văn có chút không tin, nhưng dù sao cô bé cũng là một đứa bé, hơn nữa rất xinh đẹp, có chút hư vinh, chính xác gần đây cô bé có biết một đứa bé trai xinh đẹp ở sát vách phòng tổng thống, cô bé giật mình, mặt ửng đỏ, liền hừ một tiếng, ôm vai nói: “Cháu ra ngoài xem một chút!”

Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm con gái đi ra cửa phòng, theo thói quen đóng cửa lại, anh lập tức cúi đầu nhìn Hạ Tuyết nói: “Tôi phải đi rồi, hôn em một cái. . .”

“Anh điên hả! Anh muốn hôn thì về nhà hôn vợ của anh đi! ! Đừng để cho tôi như kẻ thứ ba! !” Hạ Tuyết quay mặt sang, muốn đẩy người anh ra, bất đắc dĩ bị Hàn Văn Hạo tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tuyết, mút lấy bờ môi, ánh mắt anh trở nên dịu dàng. . .

“Ưmh. . .” Hạ Tuyết miệng lại bị lấp kín, một tay bắt được, một tay khác không ngừng kéo áo sơ mi trắng trước ngực anh, cuối cùng làm một cúc áo bạch kim trên ngực bị bung ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu đồng, Hàn Văn Hạo vẫn hôn chặt môi của cô, vừa hôn vừa khàn khàn nói: “Tôi không muốn cô gái khác, tôi chỉ muốn em!”

Trái tim Hạ Tuyết đập thình thịch, không nghĩ tới ở trong miệng Hàn Văn Hạo nghe được câu này, cô vẫn cố hết sức muốn đẩy anh ra, bất đắc dĩ bị Hàn Văn Hạo nắm chặt eo nhỏ của mình, nâng người cô lên, cuồng nhiệt hôn cô, một tay của anh ở phía sau lưng cô không ngừng vuốt ve, thậm chí chuyển tới cái bụng trơn nhẵn hôn xuống dưới, từ bộ ngực sữa cho đến cái bụng trơn nhẵn của cô, kéo cái áo thể thao trắng, vén nhẹ, lộ ra cái rốn đáng yêu mê người, anh lập tức khẽ mút lấy cái rốn, thậm chí hôn nhẹ xung quanh cái rốn, cảm nhận cái bụng phập phồng, làn da mát lạnh, càng khiến cho dục vọng của anh nổi dậy . . .

“Anh làm gì thế?” Hai tay của Hạ Tuyết bị anh nắm thật chặt, cô muốn ngồi dậy nhưng không nhúc nhích được, chỉ đành phải xoay người, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nói: “Tại sao mỗi lần ở gần anh, toàn thân tôi dường như mất hết sức lực vậy! Tôi đã sinh đứa nhỏ cho anh nên mất bao nhiêu sức lực.”

Hàn Văn Hạo đột nhiên cảm tính nở nụ cười, kết thúc nụ hôn, ôm Hạ Tuyết lên, nhìn tóc mái xoăn gợn sóng rũ trên khuôn mặt cô, lộ ra đôi mắt hạnh, cương trực đang tức giận và mê ly nhìn mình, anh im lặng cười, vươn tay vén mái tóc trên khuôn mặt của cô, chậm rãi nói: “Nếu không, em sinh thêm cho tôi một đứa con nữa?”

“Anh nằm mơ! Sinh con cho anh là người ở nhà anh đó! Chú ý đến cảm nhận của người ta một chút! Tại sao tôi không có cách nào với anh vậy? Tôi chưa từng thấy qua người nào như anh!” Hạ Tuyết cố sức tránh ra khỏi ngực của anh, lại bị anh hôn lên môi cô, khẽ mút đôi môi đỏ mọng, nói: “Ở cùng với em, tôi không có cách nào nghĩ đến người khác!”

“Tránh ra! Đừng như vậy!” Hạ Tuyết bất đắc dĩ năn nỉ anh.

Hàn Văn Hạo lại hôn môi của cô, rồi dịu dàng nói: “Nghe lời đi, nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối ngủ một giấc. . .”

“Tôi không cần anh lo!” Hạ Tuyết quay đầu đi.

Hàn Văn Hạo quay mặt cô lại, vừa hôn, cắn nhẹ vành tai của cô, thân thể Hạ Tuyết lập tức mềm nhũn, cô vội vã quay đầu tránh nụ hôn của anh, rồi lại bị anh hôn chặt hơn, anh liếm nhẹ tai của cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi nhớ em . . . Hai hôm nay tôi luôn nhớ em . . .”

“Ai muốn anh nhớ!” Hạ Tuyết muốn đẩy anh ra, lại bị anh hôn, tay cũng mềm nhũn.

“Tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho em. . . Nếu em không nhận, tôi sẽ gọi tới phòng tổng thống. . . Cho nên phải ngoan ngoãn nghe lời. . .” Hàn Văn Hạo lập tức đứng dậy, buông cô xuống, sải bước đi ra ngoài!

“Tôi thật sự muốn cầm dép ném sau lưng anh!” Hạ Tuyết quay mặt sang, tức giận đến phát run, nói!

Hàn Văn Hạo không để ý đến cô, mang theo nụ hôn của cô trên môi mình và cảm giác tê dại, cùng mùi thơm tươi mát, mềm mại đi ra khỏi phòng, đuôi mắt xẹt qua nụ cười, lại nhìn thấy Hi Văn thật sự đang nói chuyện với một bé trai, hơn nữa đứa bé trai này thật sự đang cầm một bó hoa hồng, sắc mặt của anh lập tức lạnh lẽo, đi nhanh tới liếc mắt nhìn con gái, lại nhìn thấy đứa bé trai kia mặc áo sơ mi nhỏ ca rô màu xanh và quần dài đen, đeo một gọng kính đen thật to, thật sự đẹp trai, anh lập tức bày ra tư thế cha nhìn con rể, nói: “Cậu nhóc này là. . .”

“Cái gì gọi là cậu nhóc này! ? Cậu ấy là con trai cưng của công ty Thế Phong á!” Hi Văn ngẩng đầu nhìn cha, bĩu môi nói!

Hàn Văn Hạo nhíu mày, duỗi tay ra dí lên trán con gái: “Cháu biết con trai cưng của công ty Thế Phong là gì không?”

“Chào chú!” Đứa bé trai kia đang cầm bó hoa hồng, quà tặng tuyệt vời, mỉm cười gật đầu!

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, rất không khách sáo, ừ một tiếng nói: “Không có gì thì đừng tới chơi!”

“Này!” Hi Văn tức giận ngẩng đầu lên, nhìn cha nghiến răng, cả người run rẩy, tức giận cành hông, nói: “Vừa rồi không phải chú nói cháu ra ngoài nhìn trai đẹp sao?”

“Chú. . .” Hàn Văn Hạo đột nhiên không biết nói gì, anh chỉ đánh lừa, muốn dụ con gái đi ra ngoài, muốn hôn mẹ cô bé mà thôi, anh cau mày nói: “Dường như. . . Lúc nảy cầm hoa tiến vào không phải là trai đẹp này?”

“Còn có trai đẹp khác sao?” Khuôn mặt của Hi Văn hơi nghiêng, hai mắt lập tức biến thành màu hồng!

“Không có! Chúng ta cùng nhau chơi đùa! Chúng ta vẫn luôn cùng nhau chơi đùa nha!” Bé trai lẩm bẩm nói xong, đẩy mắt kính đen của mình một cái, nói!

“Rõ ràng có mà! ! Đứa bé kia đẹp trai hơn!”

“Sẽ không! Chúng ta vẫn cùng nhau chơi đùa!” Đứa bé trai vẫn ngoan ngoãn cầm bó hoa, lẩm bẩm nói!

“Rõ ràng đứa bé kia đẹp trai hơn!” Hàn Văn Hạo cố gắng chế tạo người thứ ba, muốn chia rẽ đôi uyên ương tốt đẹp này!

“Mình đi ra ngoài xem một chút!” Hi Văn có chút căng thẳng, gần đây cô bé cảm giác lúc đi bộ ngoài vườn hoa, dường như có một đứa bé trai xinh đẹp đang nhìn mình, cô bé là cô gái Pháp điển hình, cô gái Pháp vĩnh viễn sẽ không để cho mình nhếch nhác bước ra cửa, bọn họ vĩnh viễn sẽ mặc trang phục lộng lẫy, bởi vì các cô nghĩ tình yêu bất cứ lúc nào cũng có thể đến, lãng mạn chân tình làm cho các cô trở nên nhạy cảm, hấp dẫn hơn!

“Đừng đi! Không có trai đẹp đâu! Chúng ta vẫn cùng nhau chơi đùa mà!” Bé trai có chút sốt ruột, cầm bó hoa muốn đuổi theo!

“Mình đi ra ngoài xem một chút thôi! Nếu quả thật có thì sao?”

“Không có đâu! Cậu phải một lòng một chút chứ!”

“Tại sao mình phải một lòng? Mình còn chưa kết hôn mà!”

“Vậy cậu gả cho mình đi!”

“Nhưng cậu bị cận thị!”

“Vậy mình không mang mắt kính nữa!”

“Vậy chắc chắn là cậu không nhìn thấy mình rồi, tại sao mình phải gả cho cậu chứ!”

“Tôi chỉ cận 1000 độ thôi. . .”

“1000 độ còn chưa đủ à? Hả? không phải lần trước cậu nói mới 100 độ sao? Cậu là một tên lường gạt! Mình không thích cậu! !”

“Đừng mà! Mình vẫn cùng chơi đùa mà!”

“Ôi chao, cậu thật phiền! Người xưa đã nói những lời này, mình không cần cậu nhắc nhở mình cùng nhau chơi đùa! !” Hi Văn tức giận kêu to.

Thành công chia rẽ! !

Hàn Văn Hạo cau mày, khóe miệng xẹt qua một chút ý cười, đi ra ngoài. . . Hạ Tuyết ôm vai đứng ở bên cửa, nhìn chằm chằm người đàn ông này, chắt lưỡi một tiếng, cười nhạt, cảm thấy anh thật sự cực độ vô sỉ, cô vừa định xoay người trở về phòng, lại nghe điện thoại di động vang lên, cô cầm điện thoại lên alô một tiếng, giọng nói của Isha truyền tới: “Tối nay cô sẽ không chết chứ?”

“Phi!” Hạ Tuyết cảm thấy cô thật ác độc!

“Nếu tối nay cô không chết, còn sức lực để nói chuyện, cô đến tham dự vũ hội hóa trang cho tôi !” Isha nói ngay!

“Tại sao?” Hạ Tuyết kì lạ hỏi: “Thân thể tôi còn chưa khỏe !”

Isha lạnh lùng, tức giận nói: “Dù sao cô tới là được, tôi tự sắp xếp! !”

“Không phải cô đang nói chuyện liên quan đến Trầm Ngọc Lộ chứ? Isha, đừng như vậy. . .”

“Cô tới hay không tới?” Isha ngắt lời cô, tức giận nói!

“Tôi không muốn cướp quảng cáo!” Hạ Tuyết bất đắc dĩ nói! !

“Ai muốn cô tranh giành quảng cáo hả? Tôi còn chưa đến mức làm chuyện nhỏ nhặt này, mất thân phận của tôi!” Isha nói thẳng.

“Vậy cô muốn tôi đi làm gì?” Hạ Tuyết kì lạ hỏi.

“Tôi tự có tính toán! Cô tới là được! Còn nữa, tôi nhắc nhở cô một lần nữa, nếu sau khi chia tay, trong lòng của cô đột nhiên cảm thấy mềm yếu, dành một chút thời gian, làm cho anh ấy một bữa cơm . . . Bye! Chút nữa chuyên gia trang điểm tới giúp cô! !”

Hạ Tuyết sửng sốt, thật không biết cô có ý gì?

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *