Vợ trước giá trên trời của Tổng Giám đốc-Chương 411

Chương 411: BÓNG LƯNG

Phòng làm việc Tổng Giám đốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hàn Văn Hạo ngồi trước bàn làm việc, lên tiếng: “Ừ. . .”

Hứa Mặc và Nhậm Phong đi vào, trong tay cầm một phần tài liệu, đặt trước mặt của Hàn Văn Hạo nói: “Đây là tư liệu của Trầm Ngọc Lộ. . .”

Hàn Văn Hạo vẫn xem một phần tài liệu cuối cùng, xem xong nội dung tài liệu, cầm bút ký tên của mình, khép tài liệu lại, cầm lấy tư liệu Trầm Ngọc Lộ mở ra xem, xem Trầm Ngọc Lộ từ thời kỳ tiểu học, vẫn lật xem từ từ cho đến lúc cô lớn lên. . . Anh lạnh lùng nói: “Xác định. . . Trầm Ngọc Lộ không phải Hồ Điệp?”

Hứa Mặc nói ngay: “Từ chứng cứ mới nhất cho thấy không phải vậy. . .”

Hàn Văn Hạo vẫn lật xem nội dung phía trên, hai mắt bao hàm số liệu phân tích, tư liệu giống nhau cũng không bỏ qua, nhìn hình Trầm Ngọc Lộ 18 tuổi, giống như chú thiên nga nhỏ, nở nụ cười xán lạn đứng dưới cây anh đào, anh chăm chú nhìn nhưng trong đầu vẫn nhớ lúc Trầm Ngọc Lộ bắt tay với mình, thói quen này . . .

“Ngài có nghi ngờ?” Nhậm Phong hỏi.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng vẫn lật xem tài liệu nói: “Có người nói tôi là động vật họ mèo, khứu giác của tôi luôn luôn nhạy bén, tôi có thể ngửi mùi hương trên người cô ấy rất giống mùi hương của Hồ Điệp. . . Một người cho dù thay đổi thế nào cũng không thể thay đổi mùi hương thân thể. . . Thế nhưng tài liệu. . . Các người bảo đảm tài liệu là thật?”

“Chúng tôi khẳng định! !” Nhậm Phong nói ngay!

Ánh mắt của Hàn Văn Hạo híp lại, đặt tài liệu xuống, tựa vào trên ghế da, suy nghĩ tới một chuyện.

Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Ánh mắt của Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn về phía cửa, nói: “Vào đi . . .”

Tần Thư Lôi mỉm cười đẩy cửa ngoài phòng làm việc đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Văn Hạo. . . Đến lúc chúng ta đi xem áo cưới rồi. . . Lễ kết hôn đã định vào đầu mùng hai tháng sau . . .”

Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi hòa hoãn, mỉm cười nói: “Nhưng hôm nay anh có chút việc bận rộn, có thể không có cách nào đi với em . . .”

Tần Thư Lôi hơi thất vọng nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Có thật không? Áo cưới cũng muốn em một mình đi xem à?”

Hàn Văn Hạo im lặng mỉm cười nhìn Tần Thư Lôi. . .

Nhậm Phong và Hứa Mặc thức thời đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hàn Văn Hạo đành phải nhìn Tần Thư Lôi nói: “Tới đây. . .”

Tần Thư Lôi đi về phía Hàn Văn Hạo, vòng qua bàn làm việc, có chút ủy khuất nhìn anh. . .

Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi thật sâu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô chất tao nhã của cô, anh lại nhìn kỹ một cái bụng nhỏ của cô, mới chậm rãi cười nói: “Thế nào? Đã làm mẹ rồi vẫn tính trẻ con như thế?”

Tần Thư Lôi có chút bất đắc dĩ ngồi trên đùi Hàn Văn Hạo, sau đó tựa vào trong ngực của anh cười nói: “Em cũng không biết, nhưng trong lòng có chút hoang mang rối loạn, mẹ nói phụ nữ mang thai, tính tình và khẩu vị cũng sẽ thay đổi, em cũng không biết xảy ra chuyện gì. . .”

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, kéo nhẹ hông của cô, cảm nhận sinh mệnh nhỏ trong bụng của cô, nhớ tới lời nói Hạ Tuyết, “Phụ nữ không nên tổn thương phụ nữ, nếu anh thật lòng tốt với tôi, xin hãy đối xử tử tế vợ hứa hôn của mình.”. . . Ánh mắt anh ngưng tụ, ôm chặt Tần Thư Lôi nói: “Vất vả cho em rồi. . .”

Tần Thư Lôi nghe lời này, dịu dàng cười, sau đó đem mặt tựa vào lồng ngực của anh, dịu dàng nói: “Không vất vả, em sinh con cho anh, em rất hạnh phúc . . .”

Hàn Văn Hạo cười, ôm chặt Tần Thư Lôi, ánh mắt nhìn xa xa nói: “Hãy khỏe mạnh. . . Chăm sóc con của chúng ta. . .”

Hốc mắt Tần Thư Lôi đỏ lên, biết ơn gật đầu, mỉm cười nói: “Ừ. . .Em hiểu rồi. . .”

“Hôm nay em đi thử áo cưới trước đi, hôm nào anh sẽ đến xem. . . Chọn cái em thích. . .” Hàn Văn Hạo mỉm cười nói.

Tần Thư Lôi đành phải ủy khuất nói: “Được rồi. . .”

“Nghe lời. . . Đi đi. . . Hôm nay có rất nhiều chuyện bận rộn, kế hoạch hợp tác khách sạn thế giới làm anh rất nhức đầu. . .” Hàn Văn Hạo lại nói.

Tần Thư Lôi biết Hàn Văn Hạo thích phụ nữ biết nghe lời, cô đành phải đứng dậy nhìn Hàn Văn Hạo làm nũng, cười nói: “Em đi đây . . . Cha đứa bé. . .”

Hàn Văn Hạo nghe những lời này, ánh mắt ngưng tụ. . .

Tần Thư Lôi nhìn nét mặt Hàn Văn Hạo không đúng, cúi đầu hỏi khẽ: “Sao vậy?”

Hàn Văn Hạo lập tức mỉm cười nói: “Không có gì. . . Đi đi. . . Nói vệ sĩ bảo vệ cho em thật tốt . . .”

“Biết rồi!” Tần Thư Lôi mỉm cười xoay người, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, Hàn Văn Hạo nhìn cửa phòng làm việc đóng lại, liền nhớ tới hôm qua dường như Hạ Tuyết nói chuyện như muốn phát điên, anh đang muốn biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì. . . Suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động lên, mở màn hình, trượt đến dãy số của Hạ Tuyết, quét lên lại quét xuống, ánh mắt anh lạnh lùng, lại nhấn số điện thoại của Hạ Tuyết. . .

Bên kia tiếng chuông vang lên, một lát sau giọng nói mềm nhũn của Hạ Tuyết truyền đến: “Chuyện gì?”

“Vừa nghe giọng nói của em, không phải nhớ tới cá viên chiên chắc là nhớ tới bánh trứng, lúc ăn, lúc mắng, lúc nói chuyện cũng rất không khách sáo! !” Hàn Văn Hạo lạnh lùng, nói!

“Liên quan gì tới anh? Gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không phải tôi đã nói anh đừng gọi điện thoại nữa sao?” Hạ Tuyết không khách sáo, nói!

“Gọi điện thoại cho em nhất định là hỏi chuyện của em sao? Tôi nghe em nói như vậy cũng biết em không sao! !” Hàn Văn Hạo cũng không khách sáo nói: “Tôi chỉ nhớ con gái, cho nên gọi điện thoại cho em!”

“Bây giờ tôi ở vườn trà! Anh nhớ con gái thì gọi tới phòng tổng thống! !” Hạ Tuyết nói! !

“Bây giờ em đang ở vườn trà?” Hàn Văn Hạo vừa nghe, lại nhắc nhở cô, nói: “Tôi cảnh cáo em, nếu em ngã xuống núi lần nữa, tôi mặc kệ em!”

“Phi!” Hạ Tuyết cúp điện thoại.

Hàn Văn Hạo nghe giọng điệu này của Hạ Tuyết, đặt điện thoại xuống, yên lòng cười. . .

***

Hôm nay thời tiết rất kì lạ, buổi sáng nắng chói chang, buổi chiều lại nổi gió, thời tiết lại âm u làm cho lòng người mờ mịt, còn đổ cơn mưa thê lương, thời tiết ảm đạm khiến người ta nghĩ đến một số chuyện xảy ra, lại trùng hợp là tiết trời cuối thu!

Tần Thư Lôi ngồi trong xe, quay đầu nhìn về phía bầu trời âm u, cơn mưa ảm đạm, khiến tâm trạng cô không tốt nói: “Nếu Văn Hạo đi cùng tôi thì tốt quá . . .”

Người giúp việc Nguyệt Dung mỉm cười nói: “Tiểu thư. . . Cô nên nhẫn nại một chút, sắp đến hôn lễ rồi . . .”

Tần Thư Lôi đột nhiên cười nói: “Cô nhóc!” Xe chạy trong mưa dừng trước cửa tiệm “Áo cưới Hoàng thất”, Nguyệt Dung chống dù, mở cửa xe cho Tần Thư Lôi, Tần Thư Lôi vừa đi ra bên ngoài, vừa nhìn vệ sĩ nói: “Các người bên ngoài chờ tôi đi, tôi đi thử áo cưới, không có chuyện gì . . .”

“Vâng!” Đám vệ sĩ đáp lời!

Tần Thư Lôi cẩn thận đi vào tiệm áo cưới, quản lý lập tức dẫn nhân viên làm việc dìu Tần Thư Lôi lên lầu nói: “Tần tiểu thư, mời cô . . . Chúng tôi đã kết áo cưới xinh đẹp nhất thế giới. . . Nhất định sẽ làm cô hài lòng. . .”

Tần Thư Lôi cũng mỉm cười đi lên lầu, nói: “Chỉ tiếc, bởi vì thời gian quá gấp, tôi không có cách nào đặt đo may vừa người . . .”

“Tiệm áo cưới của chúng tôi nhất định khiến cho cô hài lòng. . .” Mọi người cùng nhau vừa nói vừa cười đi lên trên, Tần Thư Lôi đi tới bậc cuối cùng, vừa nhìn sảnh triển lãm áo cưới đầy xa hoa mộng ảo, lại thấy một cô gái mặc một bộ váy cưới trễ ngực màu trắng mộng ảo dài năm mét, đứng trước gương toàn thân, vóc người uyển chuyển mê người.

Tần Thư Lôi không nhịn được nhìn cô gái đó thêm lần nữa, mỉm cười nói: “Bóng lưng này rất quen thuộc. . .”

Nói xong, nét mặt Trầm Ngọc Lộ mỉm cười quyến rũ mê người xoay người lại, cao quý nhìn Tần Thư Lôi. . .

Tần Thư Lôi sửng sốt nhìn cô.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *